Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Sớm đã có một số cậu ấm nhìn không thuận mắt với Thường Ninh, dù sao Thường Ninh vừa đến nhưng ai cũng chẳng thèm để ý, hoàn toàn là thái độ không thèm đặt bọn họ vào trong mắt.
Nếu như không phải bởi vì là người Bạch Tử Hằng dẫn đến thì sợ rằng bọn đã nhịn không được mà muốn phát tác rồi.
“Tại sao tôi lại phải đứng lên?" Thường Ninh cầm lấy ly rượu, tự mình uống một ngụm, lạnh nhạt nói.
"Chị Như đến kính rượu, không nhìn thấy bọn tôi đều đứng dậy sao?” Một cậu ấm tức giận đứng dậy nói.
Mọi người cũng đều tức giận nhìn Thường Ninh.
Dẫu sao thì sự tồn tại của chị Như trong mắt bọn họ là một điều đặc biệt, nó khiến bọn họ vô cùng kính nể.
Vốn dĩ Bạch Tử Hằng muốn đứng ra nói hai câu.
Nhưng bị Thường Ninh lặng lẽ liếc một cái nên cậu ta không dám đứng ra nữa.
Trong lòng thầm mắng đám cậu ấm này lắm chuyện.
“Được rồi, các vị!” Lúc này chị Như mở miệng nói: "Chuyện này cũng không có gì to tát. Bên kia tôi vẫn còn một chút chuyện, không thể hầu chuyện mọi người thêm nữa!"
Nói xong, ánh mắt mang theo sự tò mò nhìn Thường Ninh, tên nhóc này có lẽ có chút thú vị. Sau đó thì cô ta nở nụ cười nhàn nhạt rời đi.
"Cậu Bạch, người bạn này của cậu rốt cuộc là cậu chủ của nhà nào vậy? Sao trước giờ chúng tôi chưa từng gặp, và lại hình như còn lớn hơn cả cậu?"
Cậu ấm vừa chỉ trích lúc nãy đang cười lạnh hỏi.
Anh ta tự nhận bản thân mình cũng không thua kém Bạch Tử Hằng bao nhiêu, Ở Phàn Thành cũng tính là cậu ấm số một số hai. Vả lại bữa tiệc hôm nay do anh ta làm chủ cho nên mới dám nói với Bạch Tử Hằng như vậy.
Bạch Tử Hằng cười mỉm, nói: “Tôi cũng mới quen biết, không rõ lắm, không rõ lắm.”
Thường Ninh là con át chủ bài của cậu ta. Tạm thời cậu ta không thể nào dễ dàng nói với mấy người này Thường Ninh là anh cậu ta.
Sau đó cậu ta bưng ly rượu lên hướng về người kia muốn cho qua chuyện: “Cậu Kha, chúng ta uống rượu, đừng để ý người khác nữa.
Cậu Kha Kha Phong lại chẳng hề bưng lý rượu lên, mà lạnh lùng nói: "Hôm nay nếu không phải nể mặt cậu Bạch anh thì chắc chắn tôi sẽ đuổi cái người này đi ra ngoài!"
Bạch Tử Hằng e sợ cái tên cậu Kha kia lại nói lời gì không hay chọc cho Thường Ninh không vui vẻ nên vội vàng nói: “Đến, đến, cậu Kha đừng tính toán mấy thứ đó nữa, mọi người chúng ta cứ uống rượu tiếp nào.”
Cậu ta nói xong thì nâng ly hưởng về mọi người kính rượu. Mọi người cũng ngại làm mất mặt lẫn nhau nên lần lượt nâng ly uống rượu.
Trong nhất thời lực chú ý đi cũng dời được.
Nhưng sau khi uống mấy ly xuống bụng thì cái tên Kha Phong kia vẫn luôn cảm thấy dù sao thì hôm nay là do mình làm chủ, ở trước mặt chị Như đã mất mặt lớn như vậy nên trong lòng rất không thoải mái. Không kìm được mà đưa ánh nhìn lên người Thường Ninh.
Thấy trước mặt của anh đang có một đống thức ăn thừa, hiển nhiên anh đã chẳng hề khách sáo mà đang ăn đồ, rượu cũng không ngừng uống, hoàn toàn không có một chút ý thức giác ngộ của con người. Khiến trong lòng anh ta không kìm được mà bùng cháy ngọn lửa tức giận, làm gì còn quan tâm nể mặt Bạch Tử Hằng nữa.
Ngay lập tức chỉ vào Thường Ninh, mang theo mây phần tức giận mà mở miệng.
“Mọi người nhìn xem cái tên này, hoàn toàn không đặt mấy người chúng ta vào trong mắt. Vả lại một chút hình tượng cũng không quan tâm, hình người dạng chó còn thật sự xem bản thân là con người"
Xoảng!
Vương Dương nghe thấy những lời này thì ly rượu trong tay anh ta trực tiếp rót trên sàn.
Mọi người không kìm được khó hiểu mà nhìn anh ta một cái.
Vương Dương vội vàng đi nhặt ly rưou kia lên. Sau đó không kìm được nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh lau lau miệng, lạnh nhạt nhìn anh ta.
Vương Dương vội vàng rút đầu lại, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi.
"Anh Dương, anh chảy máu rồi, mau vứt ly rượu kia đi!" Hạ Yến, người phụ nữ bên cạnh anh ta, đột nhiên che miệng hoảng hốt nói.
Đồng thời cô ta cũng cảm thấy không hiểu. Anh Dương hôm nay sao lại luôn không tập trung. Cho dù là bởi vì cái tên nhóc kia thì cũng không cần phải thành như vậy chứ.
Lúc này Vương Duơng mới phát hiện thì ra ly rượu trong tay mình đã bị rơi mẻ một góc. Mà cái góc kia vừa hay bị anh ta nắm chặt rồi cắt đứt lòng bàn tay, nhưng anh ta lại không cảm thấy gì.
Người bên cạnh cũng vội vàng nói: “Mau, vứt đi, sao anh lại không cẩn thận như vậy.”
Vương Dương hoàn hồn lại, miễn cưỡng nở nụ cười với mọi người, nói: “Không sao, do tôi sơ ý."
Sau khi vứt cái ly kia đi thì anh ta cũng không băng bó mà dùng khăn giấy chùi máu đi là xong chuyện.
Mọi người nhìn thấy anh ta không sao thì lại quay trở về với vấn đề vừa nãy. Dù sao thì có Vương Dương ở chính giữa trong nhóm người này vẫn không thu hút nổi sự coi trọng của bọn họ.
Mà ánh mắt của Hạ Yến lại chớp lóe lên mấy cái. Sau đó, cô hoảng hốt kêu lên: “Ôi chao, vòng tay của tôi sao lại không thấy nữa rồi!"
"Đó chính là cái vòng tay ngọc băng mà hôm qua anh Dương vừa mới mua cho tôi, tốn mắt năm mươi vạn (Tầm 1 tỷ 7 VND)!” Hạ Yến đứng lên, ánh mắt nhìn thắng vào Thường Ninh.
Vương Dương nghe vậy thì xém chút nữa đã thở không nổi. Từ lúc nào mà anh ta đã mua vòng tay cho người phụ nữ này. Lẽ nào người phụ nữ này muốn vu oan cái người kia.
Hai mắt của anh ta đột nhiên tối sầm, xém chút nữa đã hôn mê mất. Người phụ nữ này sao lại ngu xuẩn như vậy. Tại sao lại muốn làm như vậy? Cho dù cô ta muốn làm như vậy thì cũng không cần kéo anh ta vào. Bản thân anh ta thật sự mù mắt rồi, sao lại có thể ở cùng một chỗ với loại phụ nữ này.
Hành động này của Hạ Yến đã khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Thường Ninh. Ai trong bọn cũng mang theo sự nghi ngờ.
"Chị Hạ Yến, xin chị nói rõ một chút." Kha Phong đang sầu không tìm được tội gì để dạy dỗ Thường Ninh. Trong chớp mắt đã có cơ hội rồi nên trong lòng anh ta âm thầm cười một trận, nhưng trên mặt lại giả bộ công chính mà nói.
"Vòng ngọc của tôi còn chưa kịp đeo, vẫn luôn để ở trong túi. Nhưng bây giờ trong túi không còn rồi?” Hạ Yến nói rồi dốc ngược túi xách tay để cho mọi người xem.
Mọi người vừa xem quả nhiên không có vòng ngọc, không kìm được lại nhìn về phía Thường Ninh.
Lúc này Bạch Tử Hằng cuối cùng cũng nhịn không được mà đứng lên, nhưng Thường Ninh ở một bên đã mở miệng: “Cô hoài nghi là tôi trộm sao?"
Bạch Tử Hằng chỉ có thể cứng ngắc nuốt trở lại những lời muốn nói, không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Mặc dù trong lòng có chút phẫn nộ nhưng cũng bất lực, âm thầm lắc đầu nhóm người này ngu xuẩn đến bao nhiều vậy chú.
"Tôi không nói là anh trộm, nhưng nó không thấy đầu nữa, nên anh dám để mọi người kiểm tra một chút không?" Hạ Yến nhỏ nhẹ nói, giọng nói còn mang theo mấy phần mê hoặc khiến tất cả mọi người đều không kim được giật đầu tỏ ra tán đồng.
Thường Ninh lạnh nhạt quét mắt nhìn cô, nhẹ nhàng cười.
Hạ Yến thấy anh vô cớ lại cười lên với mình nên không biết tại sao trong lòng lại bắt đầu có chút khẩn trương không rõ. Nhưng mà cô ta cũng không để tâm lắm, một người bình thường có thể tạo thành sự uy hiếp gì với Cô ta chủ.
"Anh dám để chúng tôi kiểm tra không?"
"Đúng vậy, anh dám để mọi người kiểm tra không?" Kha Phong ngay lập tức phụ họa theo. Anh ta chẳng hề chắc chắn có thể phát hiện vòng ngọc từ trên người của Thường Ninh không, nhưng cho dù là không phát hiện thì cũng có thể thành công sỉ nhục thân thể anh một lần.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người thì Thường Ninh sải tay ra: “Các người chỉ có chút bản lĩnh này?
Trong lòng Vương Dương thình thịch một cái. Ý này lẽ nào là... ?
Lúc này Bạch Tử Hằng cũng cười lạnh nhìn nhóm người này, giống như nhìn một lũ ngốc vậy.
"Sao lại nói chúng tôi chỉ có chút bản lĩnh này?" Kha Phong tức giận nói. Đến lúc này rồi mà tên nhóc đó vẫn mang bộ dáng bình tĩnh thong thả. Lẽ nào căn bản anh thật sự không để mấy người bọn họ vào trong mắt.
"Nếu như tôi nói không đồng ý!” Sắc mặt Thường Ninh đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói.
Trong thoáng đó mọi người đột nhiên cảm nhận được một sự lạnh lẽo không rõ là gì. Họ đều đột ngột chết sững người.
Sắc mặt của Hạ Yến cũng trở nên trắng bạch, trường khí mạnh mẽ này khiến cô có chút cảnh giác.
Sau khi Kha Phong sững sờ trong chốc lát thì hoàn hồn lại rồi hung hăng trừng Thường Ninh. Anh ta căn bản không tin rằng cái người này đã khiến anh ta sợ hãi như vậy. Cho dù là vậy thì anh ra cũng cảm thấy được đây là một điều hết sức mắt mặt, cho nên càng thêm căm phẫn đối với Thường Ninh.
"Hiện tại không phải là do anh nói có đồng ý hay không, mời anh phối hợp một chút!” Mặc gì mang theo một từ mời" nhưng giọng điệu tương đương cứng rắn.
Không khí nơi này lập tức trở nên căng thẳng.
Thường Ninh lạnh nhạt nhìn anh ta một cái: "Dựa vào anh, không xứng!"
Khóe miệng Kha Phong điên cuồng co rút mấy cái, trước giờ anh ta chưa từng chịu cơn tức như vậy, chưa từng có ai dám kiêu ngạo như vậy trước mặt anh ta. Anh ta lập tức có chút khống chế không được, nên làm gì còn để tâm đến hình tượng liền phẫn nộ xông đến trước mặt Thường Ninh.
Mấy người bên cạnh thấy vậy thì vội vàng kéo anh ta lại, dù sao thì ngồi nơi này đều là mấy cậu ấm cô chiêu có mặt mũi.
"Không thì như vậy đi, chuyện này đã xảy ra ở sơn trang Cấm Tú thị không bằng chúng ta mời người ở trong sơn trang đến xử lý một chút nhé!”
Có người đưa ra ý kiến. Dù sao thì loại chuyện này ai cũng chưa bắt được chân tướng nên căn bản không thể nào cưỡng chế lục soát thân thể người khác. Lại thêm, vừa nãy họ quả thực bị khí thế của Thường Ninh dọa, nên đều có chút sợ hãi anh, đều có dự tính đứng ngoài không can dự vào, dù sao thì trên người họ cũng có thứ gì.
Ý kiến này bỗng chốc nhận được sự hưởng ứng của mọi người.
Kha Phong đã bình tĩnh lại. Anh ta cũng không ngờ hôm nay mình lại thất lễ như vậy, xém chút nữa đã bị mất mặt trong nhóm người này.
Sau khi bình tĩnh lại, anh ta chỉnh sửa quần áo một chút, duy trì lại phong độ rồi nhìn về phía Hạ Yến, đang trưng cầu ý kiến của cô ta.