Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Dương Ngộ Nhi cũng khá thất vọng về cô bạn thân này.
“Ngộ Nhi, anh Văn có điểm nào không tốt vậy, cậu sớm đồng ý yêu cầu của anh Văn cũng không đến mức gây ra cớ sự như thế này." Thang Ngọc thậm chí còn trách cứ Dương Ngộ Nhi.
“Đúng vậy, anh Văn vừa đẹp trai lại vừa giàu có, mấy tên gà rùa Phàn Thành ở bên cạnh cô làm sao có thể sảnh được!" Nhưng cô gái khác cũng trách cứ, thậm chí gương mặt còn hậm hực đố kị.
"Tên nhóc, hôm nay mày làm cho anh Văn với Lôi Hoằng mất mặt như vậy, những ngày tháng sau này đừng mơ mà dễ sống! Còn mấy tên con trai lại hung dữ với Thường Ninh.
Dương Ngộ Nhi thật sự chán chường không tả nổi với mấy tên bạn học này.
Tự cho rằng đến từ tỉnh thành là đã cao hơn người khác một đẳng cấp, cô ấy cũng không biết nên nói gì.
"Các bạn nói xem, sau này ai không dễ sống cơ chứ?"
Cũng đúng lúc này, Tề Hồng đãn theo một đống tay sai đi đến.
Không khí tại trận lúc bấy giờ khiến cho đám người Thang Ngọc không dám hé nửa lời.
Đừng có xem bọn họ đều đến từ tình thành, nhưng đại đa số bọn họ đều là con của nhà có gia thế bình thường.
Bọn họ ra đó chơi, đa số cũng dựa hơi Khang Văn Bằng chống lưng, bây giờ không có Khang Văn bằng ở đây, bọn họ cũng không dám hỏ hẻ gì.
Hơn nữa bọn họ cũng đã nghe nói, người phụ trách nhóm hội này lại là một vị nữ đại ca của Phàn Thành.
Nhìn bộ dạng của người phụ nữ này có lẽ là chị Hồng người phụ trách ở đây rồi.
Đồng thời bọn họ cũng cảm thấy lạ kì, con rùa đó lại có thể quen biết chị Hồng này, hơn nữa nhìn bộ dạng của chị Hồng có vẻ còn rất cung kính với tên đó.
Ngay cả Dương Ngộ Nhi cũng cảm thấy có chút kì lạ, có điều, những người mà cô ấy quen biết có người đích thân lái đến một con xe tặng cho người anh rế này, còn có những ngày ở quán rượu nhìn thấy mấy tên xã hội đen này lại vô cùng cung kính với ông anh rể đó, thật ra giờ cũng không có gì lấy làm lạ lắm.
“ngài Thường, có phải ngài đang gặp phải rắc rối gì không?”
Sau khi Tề Hồng đi qua, hỏi Thường Ninh một cách rất tôn trọng.
Thường Ninh cũng lười phải đi tính toán với đám người đó, chỉ là chỉ vào cửa của cái hộp, "Trong vòng một tiếng, ai cũng không được lại gần!"
Tề Hồng ngay lập tức gật đầu đáp: “ngài Thường cử yên tâm."
Sau đó khua tay một cái, một vài gã đô con đã đứng thủ trước cửa, không cho phép bất cứ ai tiếng lại gần.
"Chị Hồng, chị làm như vầy không có đúng rồi, bạn học của chúng tôi còn ở bên trong, hơn nữa còn phát sinh ra một số việc ngoài ý muốn, thân là người phụ trách ở đây không phải nên đưa bọn họ đi bệnh viện sao?"
Mấy tên con trai không do dự to gan mở miệng nói.
"Tôi không quan tâm trong này xảy ra cái chuyện gì, ngài Thường không cho phép đến gần thì tức là không được ai lại gần cả.” Tế Hồng lạnh lùng đáp.
Những tên đô con phía sau Tề Hồng cũng trừng mắt nhìn đám người đó một phát.
Đám con trai đó không dám mở miệng nữa.
Chỉ nghe thấy phía bên trong vọng đến âm thanh càng lúc càng mãnh liệt, bọn họ đều lộ rõ vẻ buồn bã lo âu.
"Anh Văn ơi là anh Văn, không phải là bọn tôi không muốn giúp anh, mà thật sự là giúp không được, anh yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ không nhắc đến cho bất cứ ai!”
“Ngộ Nhi, chúng ta đi thôi, sau này, đừng qua lại với những bạn học kiểu như này nữa, người tỉnh thành thì có gì hay ho đầu chứ, đến Phàn Thành của chúng ta thì phải ngoan ngoãn!” Thường Ninh kéo Dương Ngộ Nhi nói.
Lời nói này khiến cho đám người Thang Ngọc tức nghiến răng, nhưng cũng không dám hó hé gì.
Dương Ngộ Nhi cũng gật đầu, đúng thật là sau ngày hôm nay, không cần phải qua lại với đám bạn học kia nữa.
Nếu như hôm nay không có ông anh rể này ở đây, cô ấy thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Khẩu khí cũng lớn ghê đấy, đám người Phàn Thành cỏn con lại dám xem thường người tỉnh thành chúng ta!"
Cũng trong lúc này, một người thân mặc tây phục màu xám, là một người trẻ với sắc mặt chim săn âm hiểm, dẫn theo 3 người đàn ông trung niên đi về phía bên đó.
Nhìn thấy người thanh niên đó, sắc mặt của Tề Hồng bỗng chốc thay đổi.
Thậm chí cơ thế có chút run bần bật.
Còn đám người Thang Ngọc đó nhìn thấy những người này cũng ngơ ngác.
Tiếp sau đó, lập tức có người tinh mắt nhận ra thân phận của người thanh niên đó.
"Là Tề thiếu gia!"
“Tề thiếu gia nào?" đám bạn học đó không phải ai cũng nhận ra, có một số người không biết thì không kim lòng được mà hỏi.
"Đến cả Tề gia tỉnh thành nhà chúng tôi mà cũng không biết sao? Cậu ấy là tam thiếu gia của Tề Gia đó!”
"Họ Tề? Đó là họ Tề đang nắm giữ một nửa thế giới ngầm của tỉnh thành sao?" Đám người Thang Ngọc đột nhiên rít lên.
Sống ở Phàn Thành, ai mà không nghe qua Tề gia chứ?
Đó chính là vị vua chân chính của thế giới ngầm tỉnh thành. Thậm chí nếu Tề gia dậm chân một cái, cả tỉnh thành sẽ rung lên mấy đợt.
Bọn họ cũng không thể ngờ rằng, hôm nay có thể gặp được Tề thiếu gia tại Phàn thành.
Tề Nghị đi qua nhìn Thường Ninh một cái.
Ba người đàn ông trung niên đi theo sau anh ta cũng đánh giá một lượt Thường Ninh.
Sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra.
Mi mắt Thường Ninh nháy lên một cái, người thanh niên đó cũng cảm thấy chả có gì, chỉ là một người bình thường thôi, nhưng ba người đàn ông trung niên đó, anh ta có thể cảm thấy nguồn khí tức trong thân thể.
Nhìn thấy dáng vẻ của những người đó có vẻ như là đến chẳng có ý tốt đẹp gì.
Còn đám người Thang Ngọc thì từng người lên trước cung kính, chào nói: “Chào ngài Tề thiếu gia!”
Tề Nghi lạnh lùng nhìn anh ta một cái, "Thân là người của tỉnh thành lại có thể chạy đến đây là mất hết sĩ diện
Đám người Thang Ngọc đỏ cả mặt không dám hé lời.
"Nếu như các người đã gặp phải tôi, thì tôi sẽ làm chủ cho mấy người!"
Đám người Thang Ngọc vừa nghe thấy, sắc mặt liền vui vẻ hắn lên.
"Tề thiếu, hai người bạn của chúng tôi bị bọn họ nhốt ở bên trong rồi, còn không cho chúng tôi vào." Lập tức có người chỉ vào của hộp nói. trung niên một ánh mắt.
Người đàn ông trung niên đó liền xoay người đi đến cái hộp đó. "Mấy người là ai?" mấy người canh ở cửa lớn tiếng quát
Nhưng thân thể người đàn ông trung niên đó chỉ cần động một chút, những người to con đó đều đã nằm gục xuống mắt đất.
Thường Ninh cũng không có ngăn cản, chỉ là anh ta cảm thấy có chút kì lạ, những tên này đến đây rốt cuộc với mục đích gì.
Tiếp theo đó, anh ta không nhịn được mà nhìn Tề Hồng một cái.
Nhìn thấy sắc mặt của Tề Hồng không ổn chút nào, thân thể còn có chút run rẩy.
Hơn nữa từ lúc Tề Nghị xuất hiện đến bây giờ, cô ấy còn chưa mở miệng nói một lời nào.
Hình như chị Hồng này cũng họ tế thì phải.
Sau đó cửa hộp đã bị chân đá cho mở toang ra.
Tình cảnh ở bên trong thật là ngượng đến mức khiến người ta không muốn tin.
Hai người Khang Văn Bằng và Lôi Hoằng toàn thân đỏ au, dính chặt lại với nhau, phát ra những tiếng thở hổn hến.
Những người phụ nữ ở đó cũng nhắm chặt mắt lại. Còn nam nhân thì ai cũng xem không nổi nữa, xoay đầu đi hướng khác.
Tề Nghị tằng hắng giọng, "Thật là giống ôn làm mất mặt!"
Lúc này đám người trung niên đi vào trong phòng, điểm trên người Khang Văn Bằng và Hoằng Lôi mấy cái.
Hai người lúc này mới nằm xuống, hai người cũng tách nhau ra.
Sau đó thần trí cũng trở nên tỉnh táo trở lại.
Hai người đầu tiên là sững sờ, sau đó là nhảy dựng người lên, xấu hổ đan xen với giận dữ, bị nhiều người như vậy nhìn thấy tình trạng lúc ấy của bọn họ, bọn họ đều nghĩ đến việc tự sát luôn cho rồi.
"Mặc đồ vào, cút ra ngoài này!"
Tề Nghị ở bên ngoài quát tháo.
Khang Văn Bằng và Lôi Hoằng cũng phát giác ra bản thân không mặc đồ, nhanh chóng tìm vào một góc, dùng tốc độ nhanh nhất để mặc đồ vào.
Sau đó chạy ra ngoài, trong ánh mắt bùng lên lửa hận chỉ vào Thường Ninh, "Tiểu tử thổi, dám đùa cợt chúng tôi như vậy, tao muốn giết mày.
Đây là nỗi nhục đến cuối đời đó, đây chính xác là sự SỈ nhục sẽ đeo bám theo suốt cuộc đời, răng của bọn họ đều muốn vỡ ra rồi.
"Tự làm tự chịu, còn có mặt mũi ở đây nói hả!” Thường Ninh chỉ quát lạnh một tiếng.
Khang Văn Bằng và Lôi Hoằng vẫn còn bực bội, lúc này, mấy đứa con trai khẽ đi lại kéo anh ta một cái, "Tề thiếu đang ở đây, anh ấy sẽ làm chủ cho chúng ta!"
"Tề thiếu? Tề thiếu nào?"
Khang Văn Bằng và Lôi Hoằng ngơ ngác một lát, sau đó nhìn Tề Nghi một cái.
Mẹ ơi, đây là tam thiếu gia của Tề gia sao?
Bọn họ cũng không thèm đoái hoài Thường Ninh, nhanh chóng đến trước mặt Tề Nghi, khom lưng hành lễ, “Chào Tề thiếu!”
Tề Nghi khua khua tay, “Cút qua một bên trước đi, chuyện của bọn mày, tao sẽ giải quyết với bọn mày sau.
Hai người đó cũng không dám nói thêm cái gì, ngoan ngoãn lùi qua một bên.
Nhưng ánh mắt lại phừng phừng lửa với Thường Ninh, có điều, Tề thiếu cũng đã nói sẽ làm chủ cho bọn họ.
Bọn họ cũng không cần thiết phải lo lắng về chuyện này.
Dù gì hôm nay kết cục của tên tiểu tử đó cũng sẽ thảm đến mức không thể thảm hơn.
“Tề Hồng, em còn nhớ anh không?"
Tề nghi lúc bấy giờ chỉ cười cười với Tề Hồng.
Anh ta dường như không hề gấp chuyện đối phó với Thường Ninh.
Tất cả mọi người lúc này cũng ngóng về hướng Tề Hồng.
Thân thể Tề Hồng run nhẹ, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Sao hôm nay thiếu gia lại rảnh rỗi đến Phàn Thành vậy?"
“Hừ! Anh còn cho rằng em đã quên bản thân mình họ Tề rồi kìa! Nếu không phải em vô dụng như thế này thì anh cần phải đích thân đến Phàn Thành một chuyến sao?"
Tề Nghị hất hất tay áo lạnh giọng nói.
"Nhìn thấy tôi, còn không mau quỳ xuống?" Tiếp sau đó, anh ta quát lớn.
Thân thể Tề Hồng run lên một cái, có điều cô ấy cũng chẳng quỳ xuống, chỉ là cắn chặt môi nói: “Thiếu gia..."