**********
"Cuối cùng không biết làm sao cô ta có thể mời Vương Chấn Đông đến, là Vương Chấn Đông giải quyết hộ cô ta, hơn nữa cho đến giờ, cô ta còn giữ lại hơn hai trăm người của Hắc Lang để làm khuân vác cho cô ta!”
Ông cụ Sở nghe thấy Vương Chấn Đông ra mặt trợ giúp, lông mày không khỏi giật nảy lên một cái.
Trong khoảng thời gian này, ông luôn đắm chìm vào kế hoạch phát triển của mình nên hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện khác.
Thêm việc ông không hề xem trọng Sở Nguyệt, lại càng không quan tâm cô.
Nhưng hôm nay nghe đến chuyện này, ông phát hiện, hóa ra ông xem nhẹ đứa cháu gái này rồi.
Vương Chấn Đông là nhân vật thế nào, so lại vô duyên
Vô cớ giúp cháu gái kia chứ.
Xem ra, đứa cháu gái này đã thay đổi rồi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.
"Cha, thật ra chúng ta cũng không thể trách Sở Nguyệt, dù sao chuyện cô ta làm tất cả cũng là vì Sở gia!" Sở An Hải bày ra vẻ như là dang nói đỡ cho Sở Nguyệt.
“Vì Sở gia sao?" Ông cụ Sở cười lạnh một tiếng, “Mấy chuyện này nó đã từng nói qua cho ông nội này chưa? Chăng qua cũng chỉ vì bản thân mình thôi!”
“Ông nội, thật ra ông không thể trách Sở Nguyệt được, có thể hợp tác với tập đoàn Chí Tôn cũng có thể coi như là kế hoạch để phát triển Sở gia của chúng ta, hơn nữa cô ta quen biết Vương Chấn Đông nối danh kia, cũng có thể coi như là tránh được chút tai họa!”
Lúc này Sở Gia Lượng cũng đứng lên nói “đỡ" cho Sở
Nguyệt, hơn nữa ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.
"Đúng vậy, ông nội, anh Gia Lượng nói đúng, ông cũng đừng trách Sở Nguyệt."
"Sự phát triển sau này của Sở gia không chừng còn phải nhờ đến cô ta nữa.”
Mấy hậu bối lập tức đứng dậy nói thêm vào.
Mà sắc mặt ông cụ Sở thì lại càng ngày càng trầm xuống.
"Được rồi, đây là nơi chúng ta bàn việc, sau này không được bàn về người không có phận sự ở đây!”
Ông cụ Sở vỗ bàn một cái, giải quyết dứt khoát, coi như đã xong cuộc trò chuyện này.
Cha con Sở An Hải ngồi về chỗ.
Nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ đắc ý tựa có tựa không.
Nhà xưởng ở ngoại ô.
Có thể nói, bây giờ hơn hai trăm người kia đã tự xem mình là công nhân, làm việc hoàn toàn dốc hết sức mình.
Ngoài việc bị Thiết Sơn dạy dỗ một trận cho ra trò, Sở Nguyệt đối xử với bọn họ cũng tốt, khiến cho bọn họ rất cảm động.
Tuy rằng không cần phát lương cho những người này, số tiền chi cho một ngày ba bữa của những người này không ít, cho nên có thể nói Sở Nguyệt chăm sóc rất tốt cho cuộc sống của họ.
Trừ bỏ những bữa ăn hằng ngày, họ còn được cung cấp cho hoa quả, thức uống nữa.
Bọn họ không ngờ rằng, Hắc Lang tiêu rồi, bọn họ bị buộc đến đây làm việc mà còn có thể hưởng thụ được đại ngộ tốt như vậy.
Thật sự mà nói thì, ki trước bọn họ đi theo Hắc Lang đánh nhau cũng là vì miếng ăn thôi. Dù sao thì ngoài đánh nhau ra, bọn họ cũng chẳng biết làm gì khác.
Cho dù bọn họ có muốn tìm một công việc tử tế đi chăng nữa cũng chẳng ai cần.
Huống chi Hắc Lang là kẻ tham tiền, chỉ sử dụng bọn họ như công cụ, sai bảo tới, sai bảo lui, chưa bao giờ quản cuộc sống bọn họ.
Thậm chí bọn họ bữa đói bữa no cũng là chuyện bình thường.
Càng quá đáng hơn nữa là còn sử dụng họ như công cụ kiếm tiền.
Hơn ba mươi người của A Cầu kia là một ví dụ, không làm tốt việc sẽ bị đánh gãy tay, bị Hắc Lang biến thành tên ăn xin.
Cho nên Sở Nguyệt đối xử với bọn họ như vậy, bọn họ vô cùng cảm động.
Hơn nữa, Thiết Sơn làm theo yêu cầu của Thường Ninh, đã chỉ cho họ một số việc.
Dần dần họ họ đã thật sự thích nơi này, dù sao thì cũng tốt hơn nhiều so với việc phải sống vất vưởng ngoài đường.
Điều đó khiến bọn họ tự nhiên làm việc chăm chỉ hơn.
Sở Nguyệt cũng không ngờ rằng, chỉ cần cải thiện cuộc sống của bọn họ mà đã có thể khiến họ ra sức làm việc như vậy rồi.
Vốn cô dự định kỳ hạn công trình sẽ phải hoàn thành trong ba tháng, kết quả, chưa đến một tháng mà đã sắp hoàn thành rồi.
Tự bản thân cô cảm thấy hoàn toàn không thể tin nổi.
Nhìn thấy nhà xưởng mới to lớn nằm ở đó.
Cô rất cảm động.
Ý tưởng của Thường Ninh thật sự không tệ, hơn hai trăm người kia, chỉ cần dẫn đường chỉ lối bọn họ là đã có thể biến thành người có giá trị.
Vào lúc cô đang cảm động đứng nhìn nhà xưởng mới trong văn phòng, chợt nhìn thấy một chiếc xa chạy nhanh vào vườn của nhà xưởng.
Cô nhận ra đó là xe của ông nội.
Cô không khỏi ngẩn ra, sao ông nội lại đến đây.
Phải biết ông nội có chuyện gì đều sẽ gọi điện thoại cho CÔ, nếu muốn gặp cô cũng sẽ bảo cô trở về, chưa từng tự mình ra khỏi cửa.
Sao đột nhiên hôm nay ông lại đến chỗ cô, hơn nữa còn không hề báo trước.
Thế nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, vội chạy ra đón.
Ông cụ Sở bước xuống xe nhưng không để ý đến cô.
Cũng không nói một câu nào.
Mà giống như đến thị sát, chắp hai tay sau lưng, bày lên vẻ mặt nghiêm khắc mà đi quanh nhà xưởng.
Nhìn thấy nhà xưởng rực rỡ hẳn lên, nhà xưởng mới đang ở giai đoạn chuẩn bị hoàn thành.
Còn có cả hơn hai trăm công nhân đang bận rộn ở đó.
Hơn nữa vừa thấy sở Nguyệt, bọn họ kính nể gọi Sở Nguyệt một tiếng: "Sở tổng!”
Sắc mặt ông cụ Sở lúc này có chút khó nhìn.
Sở Nguyệt đi theo sau ông, trong lòng cô thấp thỏm vô cùng, ông nội vẫn không nói gì với cô cả.
Cô không rõ hôm nay ông nội đến đây để là có mục đích gì.
Rất nhanh chóng, ông cụ Sở đã đi xong một vòng quanh nhà xưởng, nhưng vẫn không nói với cô một lời nào.
Thậm chí còn không liếc nhìn Sở Nguyệt lấy một cái.
Đến lúc ngồi lên xe chuẩn bị quay về.
Mới quay đầu liếc nhìn Sở Nguyệt.
"Sở Nguyệt, bây giờ cô có bản lĩnh thật đấy!”
Sau đó đóng cửa rầm một cái, xe lăn bánh đi.
Sở Nguyệt ngo ngác đứng một lúc lâu, cô có cảm giác hình như ông cụ tức giận với mình.
Nhưng cô không biết rốt cuộc mình sai ở đâu,
Buổi chiều sau khi về nhà.
Cô không do dự mà kể chuyện này cho Thường Ninh nghe.
"Đừng quan tâm ông ấy, em chỉ cần làm tốt việc của mình là được." Thường Ninh an ủi cô.
“Nhưng em sợ ông ấy sẽ gây ầm ĩ cho nhà xưởng này, dù sao nhà xưởng này cũng là của Sở gia mà.” Sở Nguyệt lo lắng.
Nhà máy phát triển được như bây giờ là do cô ta bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, nếu ông nội không hài lòng, đòi lấy lại nhà máy, cô sẽ chẳng biết khóc ở đâu nữa.
Phải biết rằng giấy tờ đất vẫn còn nằm trong tay ông nội.
Nếu ông nộp ép buộc đòi lại nhà xưởng, cô cũng đành bó tay.
Lúc trước cô còn nghĩ, có thể hợp tác với tập đoàn Chí Tôn sẽ khiến ông nội bỏ đi suy nghĩ lấy lại nhà xưởng.
Nhưng hôm nay xem ra, nếu ông nội có quyết định đòi lại thì cũng không có chuyện gì lạ.
Đồng thời, trong lòng cô cũng hiện lên tia thất vọng, có vẻ như mình cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn sẽ không nhận được sự công nhận của ông nội.
“Đừng lo lắng, nhà xưởng này là của em, là điểm khởi đầu trong sự nghiệp của em, bất kể là ai cũng không thể cướp nó ra khỏi tay em!"
Ánh mắt Thường Ninh hiện lên tia sáng ấm áp, anh vỗ vỗ tay cô.
Sở Nguyệt không khỏi nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, ý nghĩa của câu này khiến cô cảm thấy hình như còn có một tầng nghĩa sâu khác nữa.
Thấy Sở Nguyệt nhìn mình, Thường Ninh mim cười.
"Được rồi, tóm lại là em cứ yên tâm, em nghĩ thử xem, chúng ta quen biết Vương Chấn Đông, cũng quen biết thủ lĩnh của Kiêu Long, em quên rồi hay sao, lần trước thủ lĩnh của Kiêu Long còn từng kính rượu em mà, dựa vào chuyện này thôi, ông nội muốn lấy lại nhà xưởng kia cũng phải lo lắng một phen."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net