Vietwriter
**********
Có lẽ người khác nghe không hiểu,nhưng ông cụ Sở lại nghe thấy rất rõ ràng, lúc này ông đang lắp bắp kinh hãi.
Đây chính là cực phẩm đó, chỉ dựa vào cái tên vô dụng vợ lẻ kia có thể lấy được đồ vật cực phẩm như vậy u?
"Vậy nó giá trị bao nhiêu tiền?"
Thẩm Lệ có chút không thể chờ đợi được hỏi.
Sau đó cảm nhận được hình như bản thân hơi thất lễ, mặt hơi đỏ lên, không lên tiếng tiếp.
Nhưng mà chẳng có ai để ý, bởi vì bọn họ ai cũng muốn biết vòng tay này giá trị bao nhiêu tiền.
Lúc này Thường Ninh đã về tới bên cạnh Sở Nguyệt, nếu như đồ đã đưa ra ngoài, bọn họ ném đi cũng được giữ lại cũng được, đó đã là chuyện không liên quan đến anh nữa rồi.
"Cái vòng tay đó, anh mua bao nhiêu tiền?" Sở Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
"Em đoán xem." Thường Ninh khẽ cười nói.
Sở Nguyệt trừng mắt liếc anh một cải: “Bây giờ có cô Y thay anh thẩm định, nên bắt đầu đắc ý?"
"Đương nhiên không phải, chiếc vòng tay đó anh thật sự không có tốn đồng nào, là người khác đưa cho anh, nên anh bèn tặng lại cho vị bà nội mới kia, tiền em đưa cho anh, anh vẫn còn giữ.”
Thường Ninh sợ Sở Nguyệt tức giận, vội vàng nói ra.
"Mẹ đã nói cải tên vô dụng này chắc chắn đã tham tiền rồi, bây giờ thừa nhận đi." Lỗ tai Trần Di rất nhọn, thoáng cải đã bắt được trọng điểm.
"Mẹ, con không có tham, tiền con giữ lại, chuẩn bị trả lại cho Sở Nguyệt." Thường Ninh lại vội vàng nói.
“Hừ, đừng nên gọi tôi là mẹ, tôi không có loại con rễ như cậu!" Trần Di phỉ nhổ nói.
"Được rồi, mẹ, đừng nói nữa, nghe thử cô Y nói như thế nào đi." Sở Nguyệt có hơi đau đầu khuyên nhủ.
Lúc này Y Tử Hà liếc nhìn về phía Thường Ninh.
Chậm rãi mở miệng nói: “Chiếc vòng tay quý phi này ít nhất đã có trên trăm năm lịch sử, hơn nữa loại Hoa Phiêu này, có thể thấy nhưng không thể cầu, đoản chừng giá thị trường sẽ giữ mức giá tầm tám triệu, nếu như đi bán đấu giá thì rất có khả năng đạt tới hàng chục triệu!"
Xôn xao!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Thầm Lệ kích động có chút phát run đứng lên, thật sự tặng vòng tay có giá trị như vậy cho bà sao?
Tên tiểu bối của nhà họ Sở này đúng là cam lòng chi vốn liềng.
Sau đó ánh mắt bà cũng lưu chuyển nhìn thoáng qua Thường Ninh
Đáng tiếc, Thường Ninh hoàn toàn không nhìn lại bà.
Hơn nữa từ đầu đến cuối cũng chưa từng nghiêm túc nhìn bà.
Bà âm thầm cảm thấy hơi phiền não, những người đàn ông kia của nhà họ Sở có người nào mà đang không đang len lén nhìn bà, sao một người thế này lại không có chút mắt nhìn nào thế này.
Vợ chồng Sở Sơn Hà không có chút kinh ngạc vui mừng nào, mà là sợ choáng váng.
Vòng tay mắc như vậy, cái đồ đảng chết này, không phải là trộm đến chú?
Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy cũng không thể nào tiếp nhận sự thật này.
Có thể nói quà của bọn họ đã rất ghê gớm rồi, nhưng không ngờ cuối cùng bị một tên phế vật chặn lại, hơn nữa, hình như còn không phải đè một đầu.
"Em họ, có phải em nhìn lầm rồi hay không, vòng tay này có giá trị tới vậy sao?" Tào Thu Huy không cam lòng hỏi.
"Đúng, cô Y, chắc chắn cô nhìn lầm rồi, cái vòng tay này chính là Thường Ninh mua ở quầy hàng ven đường, sao có thể là cái gì Phiêu Hoa cổ vật vòng tay quý phi được?” Sở Gia Lượng càng thêm không cam lòng.
"Đúng rồi, Tử Hà, em chắc chắn không có nhìn lầm?" Ngay cả Sở Hân cũng không thể nào chấp nhận được sự thật này, tên vô dụng của nhà Sở Nguyệt sao có thể vượt qua chồng chưa cưới của mình được chứ.
Y Tử Hà lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: "Nếu như mọi người không tin ánh mắt của tôi thì có thể mời cha tôi đến, xem cha tôi sẽ nói như thế nào."
Mấy người còn muốn tranh luận tiếp, thậm chí Sở Gia Lượng còn thật sự định mời cha của Y Tử Hà đến, sớm gặp được cha vợ mình cũng tốt, đúng là anh ta đã quyết tâm muốn theo đuổi Y Tử Hà.
Kết quả lúc này ông cụ Sở phất phất tay: "Được rồi, cô Ý không có nhìn lầm, đây đúng là loại đồ cổ vòng tay quý phi!" Ông cụ nói một câu, trực tiếp dứt khoát ra quyết định kết thúc.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng.
Nhưng trong mắt đám người Sở Gia Lượng, đều tràn đầy ghen ghét chăm tức với Thường Ninh.
Sau đó ông cụ đi tới trước mặt một nhà Sở Nguyệt.
Vợ chồng Sở Sơn Hà vội vàng đứng lên, vô cùng lo lắng, cực kỳ sợ hãi.
Nhà bọn họ nào có tiền mua được vòng tay mắc như vậy, e là ông cụ đến khởi binh vấn tội rồi.
Sở Nguyệt cũng lôi kéo Thường Ninh mau mau đúng lên.
"Sở Nguyệt, không phải con nói khoản cho vay của ngân hàng Tứ Hải còn chưa được gỡ xuống ư? Vậy rốt cuộc chiếc vòng tay này là xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu ông cụ Sở rất nhạt, nhưng lại lộ ra vô thượng uy nghiêm.
Sở Nguyệt sợ hãi nói: “Sau này bọn họ lại thay đổi ý định, gỡ khoản cho vay cho con."
“Vậy cũng có nghĩa là, con dùng khoản cho vay kia để giúp cái tên vô dụng này mua vòng tay này?" Giọng nói ông cụ Sở có hơi lạnh nói.
"Con không có, ông nội, khoản cho vay kia xế chiều hôm nay mới vào sổ sách công ty, ngài có thể đi điều tra." Sở Nguyệt sợ, nói gấp.
"Đúng không? Vậy chiếc vòng tay kia là từ đâu đến?"
"Đây là Thường Ninh..."
Sở Nguyệt đang chuẩn bị dựa theo lời Thường Ninh nói, nói là bạn bè Thường Ninh tặng.
Nhưng lúc này, Thường Ninh kéo cô một cái, cướp lời mở miệng nói: "Đây là tôi bỏ ra một trăm nhân dân tệ để mua ở thị trường đồ cũ."
Sở Nguyệt có chút giật minh vì Thường Ninh, tại sao anh phải nói như vậy, Thường Ninh cho cô một ảnh mắt, còn âm thầm lắc đầu với cô.
Không phải Thuờng Ninh không muốn nói thật, chẳng qua là nói thật rồi lại phải tốn sức đi giải thích, huống hồ có một số việc anh cũng không muốn giải thích.
Nếu như ngay từ đầu bọn họ đều cho rằng đó là mua ở quầy via hè, vậy anh hào phóng thừa nhận là được, dù sao đồ vật cũng đã đưa ra ngoài, anh cũng không quan tâm nó có giá trị bao nhiêu tiền.
"Tim được từ thị trường đồ cũ à?" Ông cụ Sở nhin thoáng qua Thường Ninh, ảnh mắt lộ ra uy nghiêm.
Vẻ mặt Thường Ninh lại không quan tâm nhẹ gật đầu, có lẽ trước kia anh thật sự có chút sợ ông cụ, nhưng hiện tại, đó không còn là vấn đề nữa.
Nghe Thường Ninh nói là tìm ra từ trong thị trường đồ cũ, những người tài của Sở Gia Lượng cũng thở phào một hơi, đúng là cái đồ vô dụng này sao có thể có tiền như vậy để mua một vòng tay có giá đắc như vậy được. Hóa ra chỉ là vận khi tốt, bị anh ta nhặt được một món hời lớn mà thôi.
Ông cụ Sở nhìn chằm chằm Thường Ninh cả buổi, thấy sắc mặt Thường Ninh tự nhiên, không giống nói dối, cũng lựa chọn tin tưởng. Dù sao đã là đồ vô dụng thi nào có bản lĩnh thật sự để mua được loại vòng tay này.
Chỉ là ông phát hiện hình như hiện tại tên vô dụng này có hơi khác với trước kia, ở trước mặt ông mà còn có thể duy trì bình thản.
Nhưng mà, đồ vô dụng thì mãi mãi vô dụng, xem ra là bởi vì nhặt được một món hời lớn nên khiến cho anh có hơi lâng lâng
Ngay sau đó ông ta lắc lắc tay áo, trở về chỗ ngồi chính và ngồi lên.
Duy chỉ có ánh mắt Y Tử Hà bỗng nhúc nhích, món hời lớn thế này mà có thể nhặt được ở thị trường đồ cũ, đúng là cô không tin.
Nhưng mà chuyện của nhà họ Sở nên cô cũng không muốn can thiệp quá nhiều, lúc này giao vòng tay đang cầm cho ông cụ.
Ông cụ cầm vòng tay thưởng thức một lát, sau đó mỉm cười đeo lên cổ tay Thẩm Lệ.
Sau khi Thẩm Lệ đeo vòng tay lên, phong thái cả người càng lộ ra tỏa sáng, khiến cho ông cụ cũng nhìn đến ngây dại.
Tâm trạng Thẩm Lệ rất tốt, lấy một bao li xi ra, đang định cho Thường Ninh.
Nhưng ông cụ Sở lại ngăn cản: "Vòng tay này cậu ta chỉ tổn một trăm nhân dân tệ, không cần cho anh ta bao li xi."
Thẩm Lệ cười: "Anh nói đúng, vận khí cậu ta tốt như vậy, dường như không cần cho anh ta bao li xì."
Sau đó bà còn dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn thoáng qua Thường Ninh.
Bây giờ bà mới biết được, hóa ra cái tên này là một tên vô dụng ở rể ở nhà họ Sở, bảo sao tất cả mọi người đều chán ghét
Những người bên phía Sở Gia Lượng, guơng mặt họ lại trở nên tươi cười, tâm trạng còn muốn tốt hơn hồi nãy.
Thậm chí không nhịn được cười ha ha dưới đáy lòng, cái kẻ vô dụng này tặng vòng tay không mắc như vậy, nên một bao li xi cũng không có tư cách cầm.
“Sở Nguyệt!"
Cũng ngay lúc này, ông cụ Sở kêu một tiếng Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt lại vội vàng đứng lên.
"Trước đó con đã làm cho công ty kém như vậy, tuy rằng bây giờ đã được ngân hàng Tứ Hải cho vay, nhưng con đã không còn tư cách chịu trách nhiệm công ty nữa rồi!"
Lời ông cụ Sở nói, khiến cho Sở Nguyệt như gặp sấm sét giữa trời quang.
Đây là muốn thu lại công ty của cô sao?
Lông mày Thường Ninh hơi chau lại một chút.
Miệng vợ chồng Sở Sơn Hà mở rộng, muốn nói chút gì đó, nhưng lại không dám mở miệng.
“Công ty kinh doanh không khả quan, lúc trước con nói như thế nào với ông? Hôm nay gọi các con tới đây, vốn dĩ chinh là muốn trục xuất các con khỏi nhà họ Sở, nhưng nếu như con đã bắt được được khoản cho vay của ngân hàng Tử Hải, ông đây cũng có thể nhìn vào thải độ đề mở một lối thoát, giao công ty cho Gia Lượng chịu trách nhiệm đi!”
Ông cụ Sở lạnh lùng nói, ánh mắt rất vô tình.
Thân thể Sở Nguyệt lay động một lúc, mất đi công ty, vậy nhà bọn họ không còn có cái gì nữa, đây có khác gì trục xuất khỏi nhà họ Sở không?
Lúc này Trần Di dùng sức véo Sở Sơn Hà, mong Sở Sơn Hà đứng ra đòi hỏi một lời giải thích.
Nhưng Sở Sơn Hà nhìn qua ông cụ đã so.
Năm đó ông phạm phải sai lầm lớn, đến nay cũng khiến cho ông không ngốc đầu lên được, đâu còn có dũng khi đòi hỏi một lời giải thích với ông cụ.
Trần Di sắp làm tức chết, trong nhà có hai tên vô dụng đều không trông cậy vào được rồi.
Bà hạ quyết tâm, tự bản thân đứng ra nói: “Bố, bố không thể đối xử với chúng con như vậy, những năm nay Sở Nguyệt không có công lao cũng cũng có khổ lao, bố lấy đi công ty của nó, người một nhà chúng con ăn cái gì đây?"
Ông cụ Sở lạnh lùng quét mắt liếc bà: "Không phải trong nhà có hai người đàn ông sao? Cả nhà con còn sợ chết đói?"
Trần Di bị ánh mắt ông cụ quét qua, cũng có chút sợ rồi, nhưng vẫn là kiên trì trách móc một tiếng: "Nhà của chủng con không thể trông cậy vào hai người đàn ông này!"
“Ông nội!".
Cũng ngay lúc này, Sở Gia Lượng đứng ra, rất có phong độ nói: " Không phải ngoại ô còn có một nhà máy vút đi sao? Dẫu sao một nhà của chủ hai cũng là người nhà họ Sở chúng ta, nếu để cho bọn họ chuyện gì cũng không làm, chỉ sợ người ở bên ngoài biết sẽ nói chút ít lời ong tiếng ve."
Anh ta vừa mới được nhậm lệnh tiếp nhận công ty của Sở
Nguyệt, hiển nhiên phải biểu hiện một chút, dù sao cái xưởng tồi đã hoang phế rất lâu, chỉ bằng người một nhà này cũng lật không ra được bất cứ sóng lớn nào.
Quan trọng nhất là, không chỉ có thể khiến cho một nhà chú hai mang lòng cảm kích với anh ta, mà còn có thể ở trước mặt cô Y dụng lên một cái hình tượng vô cùng tốt.
Ý tưởng một mũi tên trúng hai con nhạn như vậy mà anh có thể nghĩ ra, ngẫm lại khiến anh ta cực kỳ đắc ý.
Ông cụ được anh ta nhắc nhở như vậy, thật đúng là nhớ tới có một nơi xưởng phế như vậy, lập tức nhẹ gật đầu: "Vẫn là Gia Lượng nghĩ chu đáo, vậy thì cứ làm như thế. Sơn Hà, nhà các con còn không cám ơn Gia Lượng, nếu không thi, các con thật đúng là sẽ chết đói!"
Sở Sơn Hà vội vàng nhìn về phía Sở Gia Lượng nói một tiếng cám ơn. Quả thực, có một nhà máy còn hơn không có cái gi.
Sở Gia Lượng hào phóng phất phất tay: "Đều là người một nhà, chủ hai không cần phải khách sáo đâu."
Sau đó anh ta cũng lười phản ứng tiếp với người của gia đình đó, suy nghĩ một lòng đặt ở trên người Y Tử Hà.
Tuy rằng Trần Di không phục lắm, nhưng cũng không thể không tiếp nhận hiện thực này.
Nhưng Sở Nguyệt không lên tiếng, cô biết rõ hiện tại nói cái gì cũng không hữu dụng, ông nội này rõ ràng chính là bắt công, ông đang gạt bỏ cả nhà bọn họ.
"Có thể cho chúng tôi nhà máy, nhưng giấy tờ nhà đất cũng phải cho chúng tôi!” Lúc này, Thường Ninh đột nhiên mở miệng nói.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net