Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 140.




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Hạ Yến khẽ cắn môi, cô ta cũng không hiểu không biết tại sao mà nhìn thấy nét mặt của Thường Ninh như vậy thì đột nhiên có hơi hối hận, không nên làm việc cẩu thả như vậy.






Cô ta nhìn thấy Vương Dương dường như rất sợ người kia, sau khi bản thân đứng lên thì anh ta đã cách mình rất xa. Đây rốt cuộc là tình huống gì, lẽ nào bản thân đã hiểu sai ý.



Nhưng lúc này cô lại cảm thấy có chút đâm lao phải theo lao, ngay lập tức chỉ đành gật đầu: “Như vậy cũng tốt, đến lúc đó xem thử người kia còn nói gì nữa."






Ngay lập tức có người đi mời chị Như.



Thường Ninh cũng chỉ lạnh nhạt cười. Nhóm người này thích chơi như vậy thì anh cũng không để bụng mà chơi cùng bọn họ nhiều chút.






Chị Như lúc này đang ngồi một bàn cùng khách uống rượu nói chuyện. Mấy người này đều là những thương nhân giàu có có tiếng lừng lẫy ở Phàn Thành. Đối với mấy người này thì chị Như đương nhiên phải khách khách khí khí mà chào hỏi một chút.



Lúc này có nhân viên báo cáo với cô ta về tình huống trong Nhã phòng kia của bọn Kha Phong.






Chân mày của chị Như lập tức khẽ nhướng lên: "Bọn họ quả thật là rảnh rỗi kiếm chuyện làm. Không nhìn thấy tôi đang ở bên này hầu chuyện mấy người khách này sao? Cứ tìm đại tìm một số người đi xử lý một chút là được.”



"Bà chủ Như, có chuyện gì vậy?" Lúc này có một đại gia tuổi trung niên không kìm được hỏi.






“Ôi, không có chuyện gì, mấy cậu ấm cô chiêu ở cùng nhau gây ít chuyện mà thôi. Nghe nói lại nói có người trà trộn trong bọn họ muốn trộm đồ."



“À, còn có chuyện như vậy sao, vậy cô đi xử lý trước đi, nơi này của chúng tôi không cần bà chủ Như tự mình chăm sóc đâu."






"Không ngại, tôi đã gọi người đi xử lý rồi. Tôi vẫn còn muốn nghe sự tích về cái cậu Ninh mà các vị đã nói đến. Nói cho cùng thì các cậu ấm ở Phàn Thành tôi đều từng thấy rồi, chỉ có duy nhất cậu Ninh trong truyền thuyết của các vị là chưa từng nhìn thấy." Chị Như nhẹ nhàng mỉm cười.



Hôm nay trên bàn rượu, mấy vị thương gia giàu có lớn không nhịn được mà nói về cậu Ninh như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.






Dù sao thì ở Phàn Thành xảy ra mấy việc lớn, đều có liên quan đến vị cậu Ninh kia.



Cũng dâng lên mấy phần hứng thú với chị Như.






"Bà chủ Như, cô cũng đừng nên hỏi thêm nữa, cái vị cậu Ninh này vô cùng khiêm tốn, cũng không thích người khác biết được thận phận của cậu ta." Lúc này một vị thương nhân giàu có nói, chính là Uông Hưng.



Từ lúc ông ra tự mình trải qua chuyện lần trước thì cả người giống như là nhìn thấu được gì đó. Trước kia ông cũng là dạng tự cho rằng mình có ít tiền nên không đặt bất cứ ai vào mắt.






Nhưng bây giờ ông ta biết, có một số người thật sự ông không thể chọc vào được.



"Trong chúng ta có thể nói ông chủ Luôn là người có tư cách để nói chuyện về cậu Ninh kia nhất. Dù sao thì ông cũng từng tận mắt nhìn thấy vị cậu Ninh kia, đúng không, ông chủ Uông?" Mấy người thương nhân giàu CÓ cười nói.






"Được rồi, mấy lời này cứ dừng ở đây đi.” Uông Hưng đứng dậy, nói.



Ông ta đến bây giờ đối với mấy chuyện đã gặp phải vẫn còn sót lại một chút sợ hãi trong lòng.






Ngày hôm đó tặng chiếc xe kia cũng không biết cậu Ninh có hài lòng hay không.



Sau đó ông ta đứng lên chào hỏi mọi người một tiếng, muốn đi nhà vệ sinh.






Nhưng mà lúc ông ra ngoài, đi ngang qua một cánh cửa thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc....



Thường Ninh ở trong căn Nhã phòng này.






Mọi người đều đang đợi chị Như đến xử lý chuyện này. Cho nên cả căn phòng trong nhất thời đều trở nên yên tĩnh.



Thường Ninh hơi giương khóe miệng, khẽ liếc về phía Hạ Yến.






Hạ Yến chỉ cảm thấy trái tim hoảng loạn từng trận. Nhưng căn môi thầm nói: “Cho dù đợi lát nữa cũng không làm gì được anh, nhưng sau này tôi cũng phải khiến anh đẹp mặt!"



Rất nhanh, có một vài nhân viên và bảo vệ sơn trang tiến vào.






Mọi người nhìn thấy cô Như chẳng hề xuất hiện thì có hơi thất vọng.



Kha Phong lại không để tâm đến mấy chuyện đó, chỉ vào Thường Ninh nói: "Người này đã trộm đồ của chúng tôi, vị tiểu thư này có thể làm chứng!”






Anh ta trực tiếp đem tội danh gán lên người Thường Ninh, không hề nể mặt lưu tình chút nào.



Mấy người bảo vệ đi đến đứng bên cạnh Thường Ninh: “Thưa ngài, đã như vậy thì xin ngày để chúng tôi kiểm tra một chút."






"Các người xác định muốn làm như vậy?" Thường Ninh



nhìn mấy người bảo vệ, cười như không cười hỏi. Mấy người bảo vệ không biết nên làm thể nào, mà cảm thấy da đầu tê dại một trận, nhất thời có hơi sửng sốt.






Đầu Bạch Tử Hằng rất đau nhưng cũng không dám nói cái gì. Dù sao thì ánh mắt của Thường Ninh đang tỏ ý với cậu ta, bảo cậu ta đừng quản gì cả.



Vương Dương đã cách Hạ Yến rất xa, lúc này không kim được nhìn cô ta một cái.






Vừa hay đúng lúc Hạ Yến cũng nhìn về phía anh ta.



Trong mắt Vương Dương lỏe lên ảnh mắt phức tạp rồi lắc lắc đầu.








Ánh mắt đó khiến trong lòng Hạ Yến nảy ra sự bất an mãnh liệt. Như vậy là đang âm thầm nhắc nhở mình đừng làm loạn sao?



"Đợi chút!" Chính vào lúc bảo vệ hoàn hồn muốn cưỡng chế lục soát Thường Ninh thì cô ta đột nhiên hét lên.






Mọi người đều khó hiểu với động tác này của cô ta, lần lượt nhìn về phía cô ta.



Gương mặt của cô ta ủng đỏ, nói: “Vốn dĩ vòng ngọc của tôi không nhìn thấy là do nó chui vào trong tay áo của tôi. Tôi đã hiểu nhầm quý ngài này rồi."






Sau đó cô ta lắc vòng tay, quả nhiên trên cổ tay cô ta có đeo một chiếc vòng ngọc.



Mọi người đều không nhịn được mà thở phào một hơi, cũng đồng loạt lắc đầu, số ít còn mang một chút oán giận nhìn cô ta.






Mấy người bảo vệ lúc này lại không biết nên làm như thế nào. Kha Phong cũng cảm thấy không hiểu, lại không cam tâm, nhìn Hạ Yên hỏi: “Cô Hạ Yến, thật sự cô không rơi mất cái gì sao?"



"Thật sự không có. Cậu chủ Kha, tôi thấy chúng ta vẫn không nên tùy ý vu oan cho người khác."






Nói xong, cô ta cũng không để tâm đến Kha Phong, cúi người về phía Thường Ninh: “Xin lỗi đã vô ý mạo phạm anh, mong thứ lõi!"



Dường như mọi người đều không quá tin tưởng vào mắt mình. Vừa nãy cô ta rõ ràng có mấy phần cố ý muốn nhắm vào người kia. Bây giờ cô ta lại đối với người đó cung kính như vậy, cho dùng có xin lỗi cũng không cần phải làm như vậy.






Lúc này mấy người bảo vệ thấy đây chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm nên cũng không làm khó Thường Ninh nữa, sau khi nói với anh ta một câu xin lỗi thì đều rời đi.



Kha Phong vẫn rất không cam lòng. Nhưng thái độ của mọi người lại không có xu hướng đi lên như trước nữa. Anh ta nói hai câu vẫn không dâng lên được khí thế nên chỉ đành rů đầu lu xiu ngồi xuống.






Anh ta đang buồn bực uống rượu thì lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên: "Cậu chủ Kha có ở trong đó không?"



Sau đó có mấy cậu ấm tuổi tác so với Kha Phong không kém là bao đi vào. Vừa tiến vào đã cong lưng củi đầu với Kha Phong rồi cầm lấy ly rượu kính rượu với anh ta.






Mấy cậu ấm này vừa nói vừa nịnh nịnh đến mức Kha Phong vô cùng vui vẻ.



Kha Phong đột nhiên cũng quét tan đi cơn tức trước đó, bưng lấy ly rượu uống với bọn họ một ly.






Mặc dù là mấy thiếu gia nhưng bọn họ đều rất biết điều, kính xong rượu thì nói khách sáo mấy câu với mọi người rồi trở lại chỗ của mình.



Sau đó lại có một nhóm giống cậu ấm kia đi vào khiến không khí uống rượu nơi này được bọn họ tâng bốc lên xuống mấy lần.






Mọi người cũng bắt đầu nói cười, dường như đã đem sự việc không vui vẻ khi nãy tự động lượt bỏ đi.



Nhưng mà ngay sau đó lại có mấy người trung niên đến, người nào người nấy đều mang bụng bia, đều là những ông chủ không lớn không nhỏ ở địa phương. Tất cả đều vây quanh kính rượu với Kha Phong, còn không ngừng nịnh nọt.






Vừa nhìn là biết đây đều là mấy người muốn mượn cơ hội nịnh nọt cậu Kha này, hy vọng có thể có được sự chăm sóc của nhà họ Kha trên phương diện làm ăn,



Kha Phong cũng bị mấy người này tâng bốc đến có chút đắc ý, lại thêm uống kha khá rượu rồi nên người cũng không kìm được bắt đầu có chút lâng lâng.






Chuyện mất mặt trước kia anh ta cũng không muốn nhớ lại nữa. Cho nên lúc này anh ta cũng lười mà đi để ý đến Thường Ninh.



Mấy cậu ấm có bối cảnh không lớn không nhỏ ngồi đó nhìn thấy như vậy cũng không quên nói mấy câu nịnh nọt với anh ta.






"Cậu Kha quả thực là kết giao rộng rãi. Mấy ông chủ có mặt trên bàn tiệc ở Phàn Thành này dường như đều đến kính rượu với anh cả. Nhà họ Kha quả nhiên không hổ là hộ thương nhân lớn!"



"Điều này còn cần phải nói sao, mọi người không thấy bình thường cậu Kha là người giỏi giang nhất trong số chúng ta hay sao, giao du sao lại không rộng lớn được chứ."






“Xem ra chỉ vài năm nữa thì cậu Kha đã có thể tiếp quản sự nghiệp nhà họ Kha rồi. Đến lúc đó chắc chắn quy mô càng thêm lớn mạnh so với bây giờ."



Kha Phong đắc ý nhìn mọi người, ánh mắt lại không kìm được rơi trên người Thường Ninh.






Trong lòng đắc ý mà nói: “Tên nhóc mày ở trước mặt tao còn không bằng một con chó. Vừa nãy thật sự là mụ đầu lại đi so đo với một tên nhóc như mày. Sao nào, bây giờ biết cậu đây ở Phàn Thành có địa vị thể nào chưa."



Thường Ninh vẫn lạnh nhạt treo ý cười như cũ. Trước đây vốn dĩ anh muốn dạy dỗ cậu Kha này một chút nhưng lúc này đã lười mà tiêu tốn sức lực.






Bạch Tử Hằng cũng không thèm quan tâm gương mặt đầy vẻ đắc ý của Kha Phong. Loại tình cảnh nịnh hót này trong lòng cậu ta hiểu rất rõ, mấy người này sợ Kha Phong không vui nên cố ý dỗ dành anh ta.



Việc kính rượu cuối cùng cũng từ từ lắng lại.






Lúc này Thường Ninh cũng không còn hứng thú để ngồi lại nữa.



Mà ngay lúc này ở ngoài cửa lại có một giọng nói cẩn thận từng li từng tí vang lên: “Xin hỏi cậu Ninh có ở trong này không?"






Mọi người nghi hoặc. Mọi người đến kính rượu đều là tìm cậu Kha, từ lúc nào đã lòi ra một cậu Ninh?



Bạch Tử Hằng vừa nghe thì trong lòng đoán không biết Có phải là đến tìm anh Ninh không.






Thường Ninh cũng có hơi nghi ngờ, nhưng mà nghe giọng nói này có hơi quen tai, thì chỉ cười nhạt.



“Nơi này không có cậu Ninh, các người tìm sai chỗ rồi." Mấy cậu ấm ngồi ở của khẽ nhăn mày, lớn giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK