Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Cuộc nói chuyện căng thẳng






**********



Đám người, kể cả Vương Chấn Đông lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó lại vô cùng mừng rỡ.






Chỉ cần có thể giữ được mạng mình, đừng nói quét đường một tháng, quét liên tục một năm bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.



Còn tổng tư lệnh Kiêu Long sau khi nghe anh nói thế, khóe miệng hơi co giật.






Không nhìn Thường Ninh nữa, ông ta vung tay lên: "Về!"



Ông ta quát một tiếng ra lệnh.






Một chiếc xe quân đội hạng nặng được trang bị đầy đủ đến cũng nhanh rồi rời đi cũng nhanh.



Không cần đến một phút, cả quân đoàn đã bước lên xe rồi biến mất không còn tăm hơi.






Tổng tư lệnh Kiêu Long trước khi lên trực thăng còn quay đầu nói với Thường Ninh: "Cậu thật khiến tôi thất vọng!"



Tim Thường Ninh đập mạnh một cái, nhưng anh không kịp nói gì,






Tổng tư lệnh Kiêu Long đã chui vào trong rồi bay lên, đi mất.



Thường Ninh có chút không hiểu tại sao mình lại khiến ông ta thất vọng.






Chẳng lẽ việc anh cho đám người bọn họ đi quét đường là sai rồi?



Hơn nữa anh còn cảm thấy vị tổng tư lệnh Kiêu Long này còn hơi khinh thường suy nghĩ của mình.






Nhưng ngẫm lại, ông ấy có thân phận cao quý như vậy thì hơi cao ngạo cũng là chuyện bình thường, nên anh liền không nghĩ tiếp nữa.



Tuy tổng tư lệnh Kiêu Long đã rời đi, nhưng Vương Chấn Đông và đám đàn em vẫn quỳ gối ở đó như cũ.






Bởi Thường Ninh chỉ mới nói tha tội, chứ chưa cho phép bọn chúng cút đi.



Vả lại bọn chúng quỳ đã lâu như vậy, chân đã sớm tê rần nên căn bản là không đứng dậy nổi nữa.






"Các người còn chưa đi?" Thường Ninh khẽ nhíu mày.



Vương Chấn Đông thấy anh nhíu mày, vội vàng vung bàn tay thô kệch lên: "Cút, chúng mày mau cút đi!"






Rất nhanh, bọn chúng đã tên này dìu tên kia tập tễnh chạy mất, sợ chọc Thường Ninh nổi giận.



Chỉ có điều còn lại hai người vẫn nằm trên đất, cứng đơ không động đậy.






Hóa ra là hai anh em nhà họ Thường.



Đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, xem ra là bị dọa sợ hãi không ít.






Trừ bọn họ ra còn có anh em Vương Chấn Đông vẫn đang quỳ.



"Sao hai người còn chưa đi đi?" Thường Ninh hỏi.






Vương Chấn Đông cười ngượng ngùng: "Cậu Thường, chúng tôi muốn cậu cho mình một cơ hội để chuộc tội."



Đến cả tổng tư lệnh Kiêu Long còn ra mặt vì người này, nếu Vương Chấn Đông nghĩ nếu mình còn không nhanh chóng ôm đùi Thường Ninh, chỉ sợ sau này anh ta sẽ phải sống không khác gì một con chó.






Vẻ mặt Thường Ninh hơi trầm xuống, tuy rằng anh đồng ý tha cho Vương Chấn Đông, nhưng cũng chả có thiện cảm gì với anh ta.



"Bây giờ lập tức cút đi, tôi không muốn nhìn thấy các người."






Mặt hai anh em Vương Chấn Đông ngay lập tức biến sắc, không dám nói gì hơn nữa mà vội vã bỏ chạy.



Lúc này Thường Ninh đi đến trước mặt hai người đang bất tỉnh trên mặt đất, đá đá vào người bọn họ.






Hai anh em nhà họ Thường mới từ từ tỉnh lại.



Nhưng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.






Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là ôm đầu khóc rống lên.



"Anh, có phải chúng ta chết rồi không? Em còn chưa hưởng thụ tốt cuộc sống của mình, còn nhiều quần áo hàng hiệu em chưa mặc qua, còn nhiều túi xách còn chưa được xách."






Bọn họ tưởng mình đã chết, Thường Tú kêu khóc đến tê tâm liệt phế.



Thường Ba cũng gào khóc: "Chúng ta chết thật thảm!"






Thường Ninh hết nói nổi.



Anh tức giận: "À ha, các người chết thật thảm, còn không mau đi đầu thai đi!"








"Thường Ninh!" Hai anh em bọn họ hét thất thanh.



Sau đó cũng dần tỉnh lại.






Nhưng những người lính kia đâu?



Còn cả anh Đông và đám người kia nữa?






Hai người vô cùng nghi ngờ: "Thường Ninh, người đâu hết rồi?"



Nhưng Thường Ninh lười để ý đến đôi anh em xa lạ này: "Cút, về sau chỗ này không chào đón các người!"






Hai anh em bọn họ tức điên lên, bọn họ còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra cả!



"Thường Ninh, tên quê mùa nhà mày dựa vào cái gì mà dám bảo bọn tao cút? Người nên cút chính là mày đấy!" Thường Tú nổi giận đùng đùng nói.






Thậm chí Thường Ba còn nắm tay định đánh Thường Ninh: "Tao cảnh cáo mày, Thường Ninh, tốt nhất mày nên lễ phép với bọn tao, bọn tao được anh Kim Mao che chở, cẩn thận tao cho mày chầu trời!"



Thường Ninh nhìn gã như nhìn một thằng ngốc, sau đó hừ mũi: "Mày không phải chỉ có người thối, mà đến cái miệng cũng thối theo, chúng mày tìm một cái hố phân mà nhảy xuống đi."






Hai anh em bọn họ lúc này mới phát hiện người mình toàn một mùi tanh thối, nhìn xuống mới biết đũng quần mình đã ướt sũng từ lúc nào.



Ngay lập tức chúng liền sinh ra một loại cảm giác vừa xấu hổ vừa căm hận, thẹn quá hóa giận, không còn chút mặt mũi nào.






Sau khi lườm Thường Ninh một cái sắc lẹm, bọn họ vội vã chạy đi.



Tại một ngọn núi không xa thành phố, trực thăng chở tổng tư lệnh Kiêu Long chậm rãi hạ cánh.






Một cô gái mặc áo da gợi cảm mỉm cười khi thấy ông bước xuống, chính là Chu Tước.



"Chu Tước, chuyện cô giao cho tôi, tôi đã hoàn thành rồi, khi nào thì cô có thể dẫn tôi vào Chí Tôn Thần Điện?






Cho dù tổng tư lệnh Kiêu Long có uy phong trước mặt mọi người thế nào, nhưng khi ở trước mặt Chu Tước, ông ta vẫn giữ bộ dạng thấp kém lạ thường.



"Không phải anh đã gặp tôn chủ của chúng ta sao, đây là bước tiến tốt nhất đấy!" Chu Tước cười nói, bộ dáng vẫn giữ vẻ xinh đẹp gợi cảm.






"Cậu ta? Tôi khá thất vọng với tôn chủ của các cô đấy!"



"Hả, sao lại thất vọng?"






"Quá tốt bụng, không có chút phong thái làm việc nào của Chí Tôn Thần điện các cô cả, người như thế có tư cách gì để làm tôn chủ của Chí Tôn Thần Điện? Hôm nay nếu tôi không xuất hiện đúng lúc, không chừng cậu ta đã bị bọn tôm tép dồn cho chết đấy! Đã thế cuối cùng cậu ta còn tha sống cho bọn chúng!"



Nhắc đến Thường Ninh, vẻ mặt tổng tư lệnh Kiêu Long khó giấu một tia khinh thường.






Chu Tước cười : "Vì vậy mà anh thất vọng với cậu ta? Nhưng anh có nghĩ tới nếu cậu ta thật sự là tôn chủ của chúng ta, những tên tôm tép kia có thể giết cậu ta không?"



"Có ý gì?" Kiêu Long nhíu mày, hỏi.






"Tôi chỉ có thể nói là, cậu ta cũng vừa mới biết thân thế thật sự của mình, dù sao cái gì cũng có quá trình của nó. Có thể bây giờ cậu ta chưa có tư cách gì, nhưng ai có thể cam đoan sau này vẫn thế?"



Chu Tước nói.






"Ai cũng có quá trình từ từ mạnh lên, tốt bụng cũng phải xem là vào lúc nào. Nếu những kẻ hèn kém kia hoàn toàn chẳng dọa gì đến cậu ta, giết thì làm gì? Tha cho bọn chúng ngược lại sau này lại có khả năng sẽ được việc!"



Kiêu Long im lặng một lúc: "Nhưng những kẻ đó thì làm được cái gì?"






"Có một số việc chúng ta sẽ không tiện ra mặt, ngược lại sẽ thuận tiện nếu có chút thuộc hạ bên người."



"Tôi có một chuyện còn chưa rõ, nếu nhóm các cô đã tìm được tôn chủ, vì sao còn chưa mang theo cậu ta quay về Chí Tôn Thần Điện?"






Nụ cười trên mặt Chu Tước dần biến mất: "Bởi vì Phượng Tôn còn chưa biết chuyện này."



"Phượng Tôn?" Kiêu Long nhíu chặt mày: "Cô ta thật sự đáng sợ như lời đồn sao?"






Chu Tước gật đầu, thậm chí đôi mắt còn hiện lên một tia đố kỵ sâu xa: "Cô ta còn đáng sợ gấp nhiều lần so với tưởng tượng, cho nên chuyện này cần phải được suy tính thật kỹ rồi mới đưa cậu ta về được!"



"Vậy cô cần tôi làm thế nào?"






"Tôi lập tức phải về Chí Tôn Thần Điện phục lệnh tôn chủ, anh ở đây thay tôi bảo vệ cậu ta."



Kiêu Long im lặng, dường như có ý chống đối việc bảo vệ Thường Ninh.






Chu Tước cười cười vỗ vai anh ta: "Anh đừng quên, không có Chí Tôn Thần Điện, anh cũng không có ngày hôm nay. Ước mơ lớn nhất của anh không phải là gia nhập Chí Tôn Thần Điện sao? Bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, chẳng nhẽ anh bỏ qua sao?"



"Nhưng vị tôn chủ này của các cô thật là..."






Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK