Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Tim con đường chết!




Vietwriter

**********



"Đúng đó Sở Nguyệt, cậu mau đồng ý với anh Bi Hầu đi, người mắc nợ khoản vay nặng lãi là cậu, dù sao cậu cũng đừng làm liên lụy đến chúng tôi."






Ngay cả Hoàng Đào và những người khác cũng đã thúc giục Sở Nguyệt đồng ý với Bà Hầu.



Bọn họ không muốn quan tâm, chuyện này vốn dĩ không phải của bọn họ và bọn họ lại càng không muốn chọc vào đám người này.






Nghe được lời nói của những người đó, trong lòng Sở Nguyệt rất khó chịu. Mới vừa rồi bọn họ còn ở trên bàn tiệc vỗ ngực nói rằng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cô, Bây giờ cô không cần sự giúp đỡ của bọn họ, nhưng bọn họ cũng không nên đẩy có vào đống lửa như vậy chứ.



"Anh Bi Hầu, anh đừng có quả đáng, dù thế nào thì tôi cũng là cô chủ nhà họ Sở, lẽ nào anh không thể thư thà vài ngày sao?" Cô cắn chặt môi nói.






"Nhà họ Sở? Nếu nhà họ Sở quan tâm tới cô thì tại sao lại để cho cô chạy khắp nơi vay tiền cứu công ty, ha ha..." Bì Hầu cười nói.



Lời nói này khiến Sở Nguyệt càng cảm thấy khó chịu hơn.






Trên thực tế thì cô đã bị nhà họ Sở đuổi đi rồi, nếu không phải ông nội thấy cô còn có chút năng lực mới giao một công ty không có tương lai nhắt của nhà họ Sở cho cô quản lý, e là cô đã bị đuổi đi từ lâu rồi,



Cũng vì cô muốn giành lấy hơi thở này, cho nên dù có gặp phải khó khăn gì cô cũng kiên trì chịu đựng.






Nhưng bây giờ, sự kiên trì của cô dường như đã biến thành một trò cười.



Bốp!






Đúng lúc này, người phụ nữ xinh đẹp trong lòng của Bì Hầu đột niên bước lên tát Sở Nguyệt một cải.



"Lời của anh Bìa Hầu nói, cô dám không nghe!"






Cô ta cố tình tát cô thật mạnh và hung ác, như thể muốn tát rách mặt của Sở Nguyệt.



Mặt của Sở Nguyệt lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng chảy máu.






Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng lại, người phụ nữ kia đã tát thêm một cải nữa, cũng vừa mạnh vừa hung ác,



Sở Nguyệt choáng váng, hai bên má đều sưng đỏ lên.






Răng của cô cũng bị gãy, trên miệng chảy đầy máu tươi.



"Tôi đã thấy nhiều người phụ nữa giống cô rồi, ý có vài phần nhan sắc, cố ý vay tiền không trà, tiền của anh Bi Hầu dễ vay như thế sao?"






Người phụ nữ xinh đẹp kiêu căng ngạo mạn, hống hách.



Nhìn thoáng qua thì có vẻ như là cô ta thay Bì Hầu dạy dỗ Sở Nguyệt, nhưng thật ra là cô ta ghen tị với nhan sắc của Sở Nguyệt.






Cô ta sợ một khi Sở Nguyệt đồng ý với anh Bì Hầu rồi, anh Bì Hầu sẽ bỏ rơi cô ta. Khó khăn lắm cô ta mới có thể được ở bên cạnh anh Bìa Hầu, ăn sung mặc sướng, hạnh phúc biết bao, cho nên cô ta không thể để người phụ nữ khác thay thế được.



Sau đó cô ta lại ra lệnh cho mấy người đàn ông cao lớn: "Bắt cô ta lại, tôi phải xé rách quần áo của cô ta để mọi người đều nhin thấy thân thể của cô ta, để cho cô ta biết kết cục của việc không trả tiền cho anh Bì Hầu!"






Bi Hầu hơi khó chịu khi người phụ nữ này tự tiện quyết định, nhưng gã thấy có thể lập tức thường thức thân thể mê người của Sở Nguyệt, nhất thời nổi lên lòng háo sắc, vuốt cằm, nở nụ cười thô tục,



Nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn cười toe toét bước lại gần Cô.






Sắc mặt Sở Nguyệt trắng bệch, lùi về phía sau.



Lúc này, cô ước gì có ai đó ngăn cản tất cả chuyện này lại.






Đảng tiếc, cô nhìn thấy Thi Hướng Minh và một đảm đán ông vẫn giữ khoảng cách khá xa với cô, không muốn giúp cô. Thậm chí cô Còn nhìn thấy vẻ mong chờ mơ hồ trong mắt của bọn họ.



Trong lòng cô vô cùng tuyệt vọng.






Đó là những người bạn cùng lớp từng nói sẽ giúp đỡ cô.



"Phi Phi, cửu tớ với!" Cô đành phải cầu cứu Lý Phi Phi.






"Sở Nguyệt, tớ đã khuyên cậu từ lâu rồi, cậu đồng ý sớm một chút thì đã không có chuyện gì rồi." Trong lòng của Lý Phi Phi cũng rất sợ hãi, cô ta sợ đến lúc đó không có tiền, kết cục của cô ta sẽ giống như Sở Nguyệt. Cô ta là phụ nữ chưa kết hôn, không thể so sánh với người phụ nữ đã có chồng như Sở Nguyệt được,



Biểu hiện của Lý Phi Phỉ khiến cho Sở Nguyệt hoàn toàn mất hết hi vọng.






Nhưng điều đó cũng khơi dậy lòng quyết tâm bất chấp mọi thứ của cô.



Ngay khi mấy người đàn ông cao lớn lao vào, cô lấy một chai rượu trên bàn đập mạnh vào đầu mấy người đàn ông đó!






Làm một tiếng.



Người đàn ông cao lớn kia không kịp trở tay bị đánh đến chảy máu đầu, hét lên một tiếng.








Cảnh tượng này khiến cho mọi người sửng sốt.



"Ôi, khả mạnh mẽ đấy, không tệ, rất hợp khẩu vị của tôi!" Bì Hầu liếm môi, thích thú nói: "Bắt cô ta lại, hôm nay tao muốn tử hình cô ta ngay tại chỗ!"






Sở Nguyệt cầm nửa chai rượu đã vỡ, run rẩy chỉ vào mấy người đàn ông cao lớn lại muốn lao tới.



"Các người ai dám qua đây, tôi liền đâm người đó!"






Mành vụn của thủy tinh cất đưa tay của cô, máu tươi chày từng giọt xuống, trong mắt của cô cũng lóe lên vẻ kiên định.



Ánh mắt đó rất đáng sợ.






Mấy người đàn ông cao lớn cũng hơi sửng sốt.



"Đồ vô dụng, ngay cả một con đàn bà cũng sợ, uồng công tao nuôi chúng mày lâu như vậy, bắt nó lại cho tao!" Dường như Sở Nguyệt càng phản kháng, Bì Hầu càng hưng phấn, hét lớn với mấy tên đàn em.






"Đúng, mau bắt lấy cô ta, xẻ nát quần áo của cô ta." Người phụ nữ xinh đẹp cũng giương nanh múa vuốt kêu to, cô ta ước gì có thể phá hủy khuôn mặt của người phụ nữ đẹp hon cô ta.



Mấy người đàn ông cao lớn cũng nhanh chóng nghiêm mặt, chuẩn bị lao lên.






Một chai rượu hoàn toàn không đủ để uy hiếp bọn họ, vừa rồi chẳng qua là sơ ý mà thôi. Nghĩ đến việc một tên đồng bọn bị đánh, bọn họ cũng tức giận, chờ đến khi anh Bi Hầu phát tiết xong thi sẽ đến lượt bọn họ.



"Dùng tay lại!"






Đúng lúc này, một giọng nói giận dữ truyền đến. Thường Ninh đã ôm đứa bé trở lại. Anh chỉ ôm con ra ngoài hít thở không khí một lúc, vậy mà khi anh quay về lại thấy có người động vào vợ của anh. Đặc biệt là lúc anh nhìn thấy khóe miệng Sở Nguyệt chảy đầy máu, khuôn mặt đã sưng vù lên, còn có một giọt máu chói mắt chảy ra từ trên tay của Sở Nguyệt.



Ánh mắt của anh đỏ ngầu.






"Dám động vào vợ của tôi, đúng là tìm con đường chết!"



Am!






Anh ôm đứa nhỏ bay lên đá một củ.



Anh ta đá một người đàn ông cao lớn đứng gần Sở Nguyệt văng thẳng vào tường.






Một tiếng động lớn phát ra.



Bức tường hơi lay động, xuất hiện một vài vết nút mở.






Mà người đàn ông cao lớn kia sau khi té xuống thì không còn cử động nữa.



Ngoại trừ tiếng đứa bé trong lòng của Thường Ninh vui vẻ khoa tay múa chân.






Xung quanh đều yên tĩnh!



"Mày... Mày là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của tao!" Sau phút thất thần ngắn ngủi, Bì Hầu lập tức chỉ vào Thường Ninh gào lên.






Thường Ninh hoàn toàn không để ý đến gã, nhìn thấy mặt của Sở Nguyệt sưng đỏ, tay còn chảy máu, anh run rẩy lấy chai rượu vỡ từ trong tay của Sở Nguyệt ném xuống đất.



"Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em!"






Thân thể mềm mại của Sở Nguyệt chấn động, dường như cô chưa từng ngờ tới trong thời điểm cô bất lực nhất, người chồng này lại đứng ra bảo vệ cô.



Thường Ninh thổi tay giúp cô, vết máu kia tựa như chảy trong lòng anh, khiến cho trải tim của anh đau đớn như bị kim đâm.






Hành động và câu nói vừa rồi của anh, làm cho Sở Nguyệt vừa hoảng hốt vừa thấy ấm lòng.



Là một người phụ nữ, có ai mà không muốn được chồng của mình che chở, bảo vệ.






Trong suốt thời gian qua, biểu hiện làm một người chồng của anh luôn khiến cho cô rất thất vọng, cảm thấy đó là hy vọng rất xa vời, nhưng hôm nay dường như cô đã cảm nhận được người chồng này không phải là kẻ vô dụng.



Giờ phút này, cô rất muốn nhào vào lòng của Thường Ninh khóc thật lớn.






Thường Ninh nhìn Sở Nguyệt cũng may là cô chỉ bị thương một bàn tay, anh cũng nhẹ nhâng tho ra, sau đó giao đứa bé cho Sở Nguyệt.



Anh xoay người lại lạnh lùng nhìn bọn họ, mấy người đàn ông cao to còn lại vẫn còn đang sững sờ.






"Lập tức quỳ xuống chuộc tội với vợ của tôi! Nếu không tôi đánh gãy chân các người!"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK