Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Bọn họ đều khiếp sợ khi thấy Thường Ninh dám nói như thế với ông cụ Sở.
Cái này không còn đơn thuần là lớn gan nữa rồi, mà là anh hoàn toàn không để ông cụ Sở vào trong mắt.
Từng người một ngơ ngác nhìn Thường Ninh.
Đây là tên ăn hại trước đây mà bọn họ biết sao?
"Loạn rồi, loạn rồi, loạn rồi!” Ông cụ Sở tức giận tới nỗi tóc cũng dựng đứng lên, ông quát: “Sở Nguyệt, cháu cũng có bản lĩnh quả nhỉ? Lại tìm được một tấm chồng tốt như thế này, dám cãi ngang trước mặt ông như vậy đấy!”
Sở Nguyệt cũng không ngờ rằng Thường Ninh sẽ dám thốt ra mấy lời này.
Cả cơ thể cô lào đào một phen, khuôn mặt cô giờ đây ướt đẫm nước mắt: “Thường Ninh, anh đừng gây ầm ĩ nữa có được không? Em cầu xin anh đấy!”
Dù sao đó cũng là ông nội của cô, ông có thiên vị như thế nào đi nữa thì ông cũng là ông nội của cô.
Thường Ninh nhìn thầy dáng vẻ đó của cô thì trái tim anh bắt đầu quặn thắt lại.
Anh cắn răng rồi nói: “Được, anh sẽ nói xin lỗi với thiếu gia Tào."
Sau đó anh sải bước đến bên cạnh Tào Thu Huy, anh siết chặt đôi bàn tay lại thành cái nắm đấm rồi cúi đầu nói: "Thiếu gia Tào, tôi rất xin lỗi, là do tôi ăn nói hồ đồ, mấy tấm thiệp mời kia đều là công lao của anh cả."
Tào Thu Huy từ trên cao mà nhin xuống anh, anh ta vô cùng đắc ý nhưng vẫn cố ý thở dài mà nói: "Thường Ninh, không phải tôi đã nói anh, từ nay về sau anh nhớ kỹ làm người thi phải thực dụng, có thể thì mới xứng với thân phận con rể nhà họ Sở được!"
“Hừ, tôi còn tưởng anh có khí phách lắm chứ, giờ chưa gì đã giống như một con chó nhận lỗi với Thu Huy nhà chúng tôi nhỉ?!" Sở Hân kéo tay Thu Huy rồi hừ một tiếng, sau đó cô ta cũng không có hứng thú liếc nhìn Thường Ninh dù chỉ một lần.
"Coi như cậu đã xin lỗi với Thu Huy rồi, nhưng chuyện cậu vừa mới bất kính với ông nội ban nãy thì nên giải thích sao đây?"
Sở Gia Lượng cũng không có ý định bỏ qua cho Thường Ninh.
"Không sai, vừa nãy ngay cả ông nội mà anh cũng dám hồng hách, anh phải cho ông nội một câu trả lời thỏa đáng mới được!"
Lập tức cũng có người ở phía dưới lớn tiếng nói.
"Phải cho anh ta quỳ xuống trước mặt ông nội để tạ lỗi."
"Quỳ xuống xin lỗi ông nội đi!”
Ông cụ Sở vẫn chưa hề nguôi cơn giận trong lòng, nhìn Thường Ninh một cách giận dữ. Một đứa cháu tới ở rễ lại dảm ngang ngược ở trước mặt ông, suýt chút nữa là khiến ông tức chết mất.
"Hậu bối, mau mau quỳ xuống xin lỗi ông nội đi, chuyện này thì tôi có thể giúp cậu giải quyết, từ đó có thể cho qua chuyện rồi."
Lúc này Thẩm Lệ mới bắt đầu mở miệng nói.
Bà ta mới trở thành bà nội, dù gì thì cũng phải tạo một chút hinh tượng, đúng lúc hiện tại cho bà ta có cơ hội được thể hiện.
Huống hồ gi Thường Ninh tặng bà một chiếc vòng đáng tiền như thế, xét về tình về lý thì bà ta cũng nên nói giúp anh vài câu. Nếu không thì người ta sẽ bàn tán rằng bà ta là một người ich kỉ.
Lúc này, cả tâm tư và sức lực của Sở Nguyệt đều đã quá mệt mỏi rồi. Nhìn dáng vẻ của Thường Ninh bây giờ, thật lòng cô cũng chẳng cảm thấy dễ chịu gì.
Sau đó, Thường Ninh bước tới bên cạnh ông cụ Sở.
"Việc tôi phải quỳ xuống tạ lỗi với ông, đối với tôi thì cũng không thành vấn đề gì, nhưng ông có biết bản thân ông không thể gánh nổi không?"
"Thường Ninh, bảo cậu quỳ xuống trước mặt ông nội thì quỳ đi, có cái gì mà ông nội không gánh nổi, cậu khỏi cần phải nói nhảm nữa, mau mau quỳ xuống đi!" Sở Gia Lượng quát lên.
"Đúng thế, mau quỳ xuống đi, còn lề mề cái gì nữa!”
"Nhanh quỳ xuống, đừng để ông nội chờ lâu."
Từng người một ở phía dưới cũng bắt đầu lớn tiếng nói.
Khi này ông cụ Sở đã tĩnh tâm lại, ông nhìn Thường Ninh một cách lạnh lùng: "Cậu là hậu bối nhà họ Sở chúng tôi, có cái gì mà ông đây không thể gánh nổi chú. Nếu bà cậu cũng đã lên tiếng như thế, chỉ cần cậu dập đầu vái lạy tôi ba cái, thì tôi sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay.”
Thường Ninh mỉm cười: “Được, tôi quỳ, ông nhận nhé!”
Sau đó, anh khuy đầu gối xuống.
Cũng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng rắc rắc từ đâu vang lên.
Rồi bất chợt cái ghế gỗ đàn hương mà ông cụ Sở đang ngồi lên bắt đầu nút ra!
Ông cụ Sở bị dọa sợ mà vội vàng nhảy cẫng lên.
Tất cả mọi người đều được chứng kiến cảnh ghế gỗ đàn hương bị nứt ra thành nhiều phần và giờ đây cái ghế đó chỉ còn lại một đống gỗ vụn!
Mà hiện tại đầu gối của Thường Ninh chỉ mới khụy xuống một chút thôi.
Toàn bộ những người ở đó đều được một phen kinh hồn bạt via!
Ông cụ Sở cũng thầm cảm thấy hoảng sợ.
Tinh huống này là sao chứ, rõ ràng cái ghế đó vẫn còn rất tốt, ông đây cũng đã ngồi suốt mấy chục năm. Hơn nữa, chất liệu gỗ đàn hương này vô cùng bền và chắc chắn thì tại sao nó lại đột nhiên nứt ra được?
Sau đó, ông liếc nhìn Thường Ninh với ánh mắt như không thể nào tin nổi.
Không chỉ mỗi mình ông cụ Sở như thế, mà ngay cả mọi người cũng không tin nổi vào mắt mình.
Chắc sẽ không có chuyện cái ghế nút tan tành liên quan tới chuyện tên vô dụng này quỳ xuống đâu nhỉ?
Nhưng mọi người đã nhanh chóng gạt bỏ cái suy đoán này ngay.
Thậm chí họ còn cảm thấy buồn cười khi bỗng dung trong đầu họ lại hiện lên cái suy nghĩ đây.
Không thể nào có chuyện như thể xảy ra được.
Mà chuyện này họ cũng chưa từng được chứng kiến ở đâu, làm sao nó có thế xảy ra ở một tên vô dụng này được.
Lúc này, Sở Gia Lượng mới vội vã đặt một cái ghế khác tới cho ông.
"Ông nội, ông đừng để bị cậu ta dọa, ông cũng đã ngồi cái ghế kia mấy chục năm nay rồi, nó bất chợt gãy cũng là chuyện rất bình thường ạ.”
Lúc đầu anh ta cũng sợ giật cả mình, nhưng còn lâu anh ta mới tin chuyện khi nãy có liên quan tới Thường Ninh.
Trùng hợp là cái ghế đó bị gãy mà thôi, đặt một cái ghế khác tới là được thôi.
Kịch vui hôm nay vẫn chưa hết mà!
Ông cụ Sở cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Quả thật, cải ghế kia cũng đã lâu rồi chưa được tu sửa lại, thế nên khi bị tên vô năng này đụng phải thi nó gãy thể thôi.
Ông ngồi trên cái ghế mới kia một lần nữa rồi lại nhìn về phía Thường Ninh một cách lạnh lùng.
"Cái số của cậu cũng tốt nhỉ, chuyện gì cũng có thể đụng tới cậu, mới lúc nãy còn khiến tôi phải giật cả mình thật đấy."
“Ông còn cần tôi quỳ không?" Chẳng qua là Thường Ninh vẫn hỏi ông tiếp.
"Cậu còn phải nói à?" Ông cụ Sở phất ống tay áo.
"Được, vậy ông cố mà gánh nhé!"
Vừa dứt lời, Thường Ninh lại khuy hai đầu gối xuống một lần nữa.
Rắc rắc!
Bỗng dưng tiếng rắc rắc lại tiếp tục vang lên.
Lần này cả ông cụ Sở và cái ghế đều ngã xuống đất.
Cái ghế sau cũng giống hệt như cái ghế trước, nó cũng bị nứt tan tành thành một đống gỗ vụn.
Bộ dạng hiện tại của ông cụ Sở nhếch nhác không chịu nổi.
Một con sóng gió kinh hoàng trỗi dậy trong lòng ông ta, khiến ông ta thật sự rất hoảng hốt.
Nếu chỉ có một lần, thì có thể cho rằng nó là một sự trùng hợp
ngẫu nhiên nhưng có lần thứ hai thì sao chứ?
Tất cả mọi nguời ở đó đều trợn tròn mắt lên.
Đàn ông thì khẽ cử động yết hầu, còn đàn bà thì lòng khẽ run lên.
Chuyện này cũng quá khó hiểu rồi!
Ngay cả Sở Nguyệt cũng trợn mắt mà há hốc mồm, cô cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
"Chết tiệt, đây là cái ghế rách gi thể này? Nhất định phải tìm cái nhà sản xuất kia để khiếu nại mới được!"
Sở Gia Lượng cũng có chút hoảng hốt, chỉ là anh ta vẫn đỉnh ninh rằng vấn đề là nằm ở cái ghế, nó không hề có liên quan gi tới Thường Ninh.
Anh ta bước tới mà đá hai phát vào cái đồng gỗ vụn kia.
Sau đó, anh ta vội vàng đỡ ông cụ Sở ngồi dậy.
"Không sai, ghế ở trong nhà toàn là cái có tuổi thọ lâu đời, cũng nên đổi hết sớm thôi!" Sở Hân cũng vội vã nói.
"Đúng, mấy cái ghế này thật sự chẳng bền bỉ tí nào cả, sảng mai cháu sẽ gọi người tới thay toàn bộ ghế ở trong nhà ngay." Tào Thu Huy cũng nhanh chóng phụ họa theo cô ta.
Mọi người cũng bắt đầu hoàn hồn lại.
Đúng vậy, vấn đề là nằm ở cái ghế đó, chỉ là vận số của tên vô dụng kia may mắn mà thôi, phải thay hết toàn bộ ghế trong nhà mới được.
Thậm chí, từng người một bị dọa sợ đến nỗi không dám ngồi trên ghế nữa, họ cũng sợ cái ghế ở dưới mông bọn họ lại đột nhiên bị nứt ra.
Thẩm Lệ cũng hơi há hốc miệng, bà ta vẫn còn ngồi trên ghế. Hơn nữa, cái ghế bà ta đang ngồi cũng giống với cái ghế mà ông cụ Sở ngồi, cả hai đều được làm từ gỗ đàn hương. Nhưng tại sao cái ghế của bà ta vẫn chưa bị gãy nhỉ?
Chỉ là, sau khi thấy ông cụ Sở bị gãy mất hai cái ghế thì hiện tại bà ta cũng không dám ngồi nữa.
Bà ta lén nhìn Thường Ninh một cái, hình như cái tên hậu bối này còn có một vài ý đồ gì đó,
Lúc này, ông cụ Sở được Sở Gia Lượng đỡ dậy.
Sắc mặt của ông trông khó coi vô cùng.
"Thôi thôi thôi, hôm nay tôi cũng không cần cậu phải dập đầu vải lạy tôi đâu, cút về đi!"
Ông cố gắng xua xua tay với Thường Ninh.
Thật ra là ông cũng có chút hoảng sợ, cải tên vô dụng này thật đúng là quỷ quái mà.
Khóe miệng của Thường Ninh khẽ nhếch lên, anh nói: “Vậy thì tôi cảm ơn ông nhé!”
Sau đó, anh bước tới kéo cánh tay của Sở Nguyệt mà nói: "Vợ, chúng ta về nhà đi!"
Sở Nguyệt nhìn anh với ánh mắt có chút phức tạp, không lẽ tất cả những chuyện vừa mới xảy ra đều là do chồng của cô có vận khi tốt sao?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net