Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 50: Mời một ly rượu






**********



"Ông nội, không hay rồi, cả nhà bọn Sở Nguyệt đến sân sau rồi!"






Mấy tiểu bối của nhà họ Sở thăm dò được tin tức, vội vàng chạy tới báo cáo với ông cụ.



Ông cụ Sở lảo đảo một trận, suýt chút nữa ngã xuống mặt đất.






"Điều này sao có thể, làm sao có thể???"



Thẩm Lệ vội vàng đỡ ông, bà cũng trưng ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi,






Tào Thu Huy và Sở Hân gần như không đứng vững. "Điều đó không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"



Nhưng mấy tiểu bối kia lại cực kỳ khẳng định gật đầu: “Là thật đó, bọn họ thật sự đã được mời đến sân sau!"






"Bọn họ có tư cách gì mà bước vào sân sau?!" Sở Hân không khỏi cả giận nói.



Ngay cả phòng khách mà cô ta cũng không thể bước vào, nhưng Sở Nguyệt lại không dừng lại ở bước vào phòng khách. Hiện tại đã hơn mức đó là được bước vào sân sau rồi, điều này khiến cho cô ta không chấp nhận được, cũng không thể chấp nhận.






"Đúng đấy, bọn họ có tư cách gì mà đến sân sau?" Tào Thu Huy càng thêm không thể tiếp nhận mọi chuyện, cái tên vô dụng Thường Ninh kia có tài đức gì mà lại được gặp Đại soái



Kiêu Long. "Hãy nói rõ cho ông biết, rốt cuộc là tại sao bọn họ vào sân sau?" Ông cụ Sở lấy lại tinh táo, hỏi.






Lúc này mấy tiểu bối mỏi nói kỹ càng tinh huống mà họ thăm dò được một lần.



Nghe nói là bởi vì Sở Nguyệt bị người vu oan, Đại soái Kiêu Long tỏ vẻ áy nảy đối với việc đã xảy ra này, cho nên mới mời cả nhà bọn họ đến sân sau.






Ông cụ mới dồn sức thở dài một hơi.



Qua hơn nửa ngày, ông mới oán hận nói một câu: "Cả nhà bọn họ quá may mắn rồi!"






Đúng là quá may mắn rồi!



Ban đầu là vào phòng khách, hiện tại lại là tiến vào sân sau.






Đều là dua vào vận khí.



Sao bọn họ lại không có vận khi tốt như vậy.






Từng người một trong nhà họ Sở đều hối hận, không còn lời nào có thể diễn tả được.



Lúc này, gia đình Thường Ninh đã đi tới và nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp của sân sau.






Sân sau chỉ có một vài bảo vệ, không có nhiều người lắm.



Dù sao chỉ có một số it người được tới sân sau mà thôi.






So với tiếng cười cùng những cuộc trò chuyện rôm rả ở phòng khách thì bầu không khí ở sân sau tương đối nghiêm túc. Từng người ngồi nghiêm chỉnh, và họ cũng không dám tùy ý đi đi lại lại, ngẫu nhiên giữa lúc đó bắt chuyện thì cũng là vô cùng nhỏ giọng.



Dẫu sao thì Đại soái Kiêu Long có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, ai mà không muốn lưu lại một ấn tượng tốt chứ.






"Ò, sao các anh cũng có thể đến sân sau?"



Bạch Tử Hằng ngồi cạnh Bạch Hâm Nhiên, cũng không có một ai nói chuyện. Đang có chút ít nhàm chán, đột nhiên nhìn thấy người nhà của Sở Nguyệt, bèn lập tức kinh ngạc đứng lên.






Lục Vũ Trầm bên cạnh cậu ta cũng giật mình không ít.



"Ai nha, cậu chủ Bạch, hóa ra cậu đã tới sân sau, bảo sao vừa rồi tôi không thấy cậu đâu." Trần Di là người đầu tiên không cần thận kêu lên.






Sở Sơn Hà vội vàng kéo bà một phát, nhắc nhở: "Nói nhỏ chút, nơi này chính là sân sau."



Tuy rằng ông phấn khích, nhưng cũng không phần khích quả mức. Ông biết rõ người ngồi ở bên trong sân sau, đều là nhân vật lớn ngày thường khó gặp, trước mặt những người này, bọn họ chỉ là vô danh tiểu tốt.






"Sợ cái gì, dù sao Đại soái Kiêu Long đối đãi với chúng ta tốt như vậy, trò chuyện mà thôi, đâu có ảnh hưởng gì." Dáng vẻ Trần Di không có gì kiêng nể.



"Mẹ, vẫn nên chủ ý một chút mới tốt, chỉ một thân phận của mỗi người đang ngồi thôi cũng có thể đè chết chúng ta đấy." Sở Nguyệt cũng nhắc nhở một tiếng.






Trần Di cảm nhận được một ít khác thường, thậm chí là ánh mắt uy nghiêm, mới bèn tiết chế lại. Bạch Hâm Nhiên cũng rất kinh ngạc. Đối với chuyện phát sinh trước phòng khách, nơi đây đều không biết.



Mà những người khác, vốn là kinh ngạc vì một nhà Sở Nguyệt xuất hiện, còn đang suy đoán thân phận bọn họ, nhưng rất nhanh đã xem thường rồi.






Bởi vì lúc này, đã có người tới trước mặt bọn họ, lặng lẽ nói chuyện phát sinh ở phòng khách cho bọn họ.



Tất cả mọi người chỉ cho rằng nhà Sở Nguyệt có vận khí tốt nên mới đi đến sân sau, về phần thân phận thi hoàn toàn không đáng giá được nhắc tới.






Chỉ có Bạch Hâm Nhiên, mơ hồ có chút rơi vào trầm tư.



Thế nhưng cô đã từng nghe Thẩm Yên nói qua, chỉ một câu thôi Thường Ninh đã cho thu mua tập đoàn Hồ thị, còn mua vườn hoa Phú Cảnh lầu vương số một.






Nhưng thật ra vườn hoa Phủ Cảnh là khai thác bán hoặc cho thuê dưới cờ công ty của cô, ngày đó Thẩm Yên cũng là làm việc theo thông lệ đi xem một cái.



Ngày đó sau khi Thẩm Yên báo cáo với cô, cô đã cảm thấy thân phận Thường Ninh tuyệt đối không phải tầm thường. Để tỏ lòng xin lỗi đối với sự việc kia, cô còn đặc biệt ý sắp xếp đưa một chiếc xe cho Thường Ninh.






Huống hồ nói như thế nào thi nhà họ Ngô cũng là một gia tộc hạng hai, Đại soái Kiêu Long thật sự chỉ là bởi vì ảnh hưởng tới danh dự Đại soải phủ, nên để cho nhà họ Ngô biến mất theo Phàn Thành?



Cho nên cô cảm thấy hôm nay nhà Sở Nguyệt có thể tới đến sân sau, tuyệt đối không có khả năng dựa vào cái chỉ là vận khi.






Thấy Thường Ninh tuột lại cuối cùng và đang ôm con nhỏ xuất hiện, cô còn cố ý đứng lên chào hỏi một tiếng.



Mặt Lục Vũ Trầm đang ở một bên hơi hơi trầm xuống, tự hỏi tại sao phải lễ độ với cái tên vô dụng này như vậy.






"Ngỗ Thi Liễu thật quá mức, cô Sở, tôi cũng không có liên quan gì tới cô ấy hết. Tất cả đều là do cô ta tự chuốc lấy thôi. Lần này may mà Đại soái Kiêu Long giúp cô phân xử, nếu không thì tôi tuyệt đối không tha cho cô ấy!"



Bạch Tử Hằng nghe xong là Ngô Thi Liễu vụ oan Sở Nguyệt, bèn vội vàng giải thích.






"Nói tới chuyện này, tôi còn phải chịu trách nhiệm. Nếu như không ngại, hôm khác có thể thưởng chút mặt mũi hay không, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm, coi như bôi tội!"



Cậu còn thừa co gửi mời Sở Nguyệt.






Lúc này Thường Ninh tiến lên một bước: "Bà chị nhà cậu đang nhìn cậu, đi về nhanh!"



Quả thật là Bạch Hâm Nhiên đang trừng Bạch Tử Hằng.








Ngay cả cô hiện tại cũng không dám tủy tiện đi đắc tội Thường Ninh nữa, nhưng em trai minh dám đi quấy rầy vợ của anh, muốn tim cái chết sao?



Có thể nói Bạch Tử Hằng không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có chỉ sợ người chị này.






Lúc này anh ta rụt cổ một cái, ngồi đàng hoàng bên cạnh Bạch Hâm Nhiên.



"Cậu Bạch đang nói chuyện phiếm cùng Sở Nguyệt, sao anh






cứ làm phiền?" Trần Di ra vẻ bề trên với Thường Ninh.



"Được rồi, nếu hôm nay không nhờ có Thường Ninh, thật sự là chúng ta không tới được nơi đây." Nhưng Sở Sơn Hà ngược lại là thật khó khăn mới giúp Thường Ninh nói một câu nói.






"Đợi đã, đó là do nhân phẩm Đại soái Kiều Long tốt, mắc mớ gì tới cậu ta?" Trần Di đảo mắt khinh bỉ.



"Đại soái Kiêu Long đến!"






Cũng ngay lúc này, trong sân vang lên một âm thanh vang dội. Chỉ thấy một gã đàn ông đang bị vài tên tướng sĩ túm tụm lại, mang theo khi thể khiến người sợ hãi, chậm rãi đã đi tới, đúng là Kiêu Long!



Tất cả mọi người đứng lên, hoảng hoàng sợ sợ, nhưng trong lòng lại dâng trào, cuối cùng bọn họ cũng đã gặp được vị Chiến Thần trong truyền thuyết này.






Lúc này vợ chồng Sở Sơn Hà đã hoàn toàn bị Kiêu Long khi thể làm cho khiếp sợ rồi, run run rẩy rẩy cũng không dám động.



Hiện tại tận mắt anh thấy Đại soái Kiêu Long, bọn họ mới chính thức cảm nhận được bản thân nhỏ bé đến cỡ nào.






Sở Nguyệt cũng kích động trong lòng.



Cô kéo tay Thường Ninh: "Đợi lát nữa chúng ta nhất định phải cảm ơn thật chân thành với Đại soái Kiêu Long một cái!"






Thường Ninh gật đầu cười: "Đúng là nên cảm ơn anh ta chân thành một cải."



Vừa khéo, lúc này ánh mắt Kiêu Long nhìn lướt qua anh. Khóe miệng hơi hơi nhếch một cái, sau đó ánh mắt lập tức dời đi.






Rất nhanh, tất cả mọi người đã ngồi xuống rồi.



Ngay lúc mọi người nhao nhao mời rượu với Đại soái Kiêu Long






Đột nhiên Kiêu Long bưng ly rượu lên, đi đến trước mặt Sở Nguyệt.



Sở Nguyệt sợ hãi đứng lên.






"Cô Sở, lúc trước là sơ xuất của tôi, khiến cho cô bị sợ hãi. Chén rượu này, coi như bồi tội cho cô!" Nói xong, anh ngửa đầu uống dưới chén kia rượu.



Sở Nguyệt càng thêm thấp thỏm lo âu, cô còn chưa tới cảm ơn Đại soái Kiêu Long, sao bây giờ Đại soái đến kính rượu trước thế này:






Còn mọi người thấy một màn này, toàn bộ đều có hơi ngắn người.



Đại soải Kiêu Long vậy mà tự mình mời rượu cho người?






"Nếu như Đại soái Kiêu Long có thành ý như vậy, vậy em cứ uống ly này đi." Lúc này Thường Ninh cười nói.



Nghe thấy anh nói lời này, tất cả mọi người căm tức nhìn anh.






Bao gồm vợ chồng Sở Sơn Hà cũng như thế.



Cái thằng nhóc này lại xốc nổi nữa à, cậu nói chuyện thì tốt xấu gì cũng phải khách sáo một chút, đây chính là Đại soái Kiêu Long Đại đó.






Khóe miệng Kiêu Long hơi giật một cái, hoàn toàn chẳng muốn đi để ý tới Thường Ninh.



Thấy Sở Nguyệt uống xong ly rượu này, anh ta cũng đi lên, trở về vị trí.






Bữa tiệc tối này cũng đã kết thúc không lâu sau đó, nhưng để cho bọn họ khắc sâu ấn tượng nhất đấy, chính là Đại soái Kiêu Long tự mình kinh Sở Nguyệt một chén rượu.



Sau đó, bọn họ đều lấy ra danh thiếp của mình, lấy lòng nhà Sở Nguyệt.






Phải biết rằng những người này đều là nhân vật lớn một phương của Phàn Thành, cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng chủ động trình danh thiếp.



Bạch Hâm Nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, hâm mộ nói không nên lời.






Đương nhiên, cô không phải hâm mộ những người kia đang lấy lòng Sở Nguyệt, mà là hầm mộ Sở Nguyệt có một người chồng tài giỏi!



Cô có thể cảm nhận được, Đại soái Kiêu Long hoàn toàn là hướng về phía Thường Ninh mới kính Sở Nguyệt ly rượu kia.






Điều này khiến cho cô càng thêm sinh ra một luồng cảm giác hiểu kỷ mãnh liệt với Thường Ninh.



Trong tay Sở Nguyệt đang cầm những danh thiếp đó, chỉ cảm thấy mọi thứ tựa như đang nằm mơ.






Mặt mày Trần Di hớn hở, hôm nay cuối cùng bà cũng đã được trải nghiệm một chút, cái gọi là phong quang!



Sở Sơn Hà cũng vậy, nụ cười trên mặt ông không tản đi, con gái của mình thật sự là có phúc khi tốt, ngay cả Đại soái Kiều Long cũng mời rượu con gái rồi.






Sau khi về nhà, cặp vợ chồng còn chưa cười tỉnh.



Chỉ có trong lòng Sở Nguyệt rõ ràng, nếu không phải Thường Ninh quen biết Đại soái Kiêu Long, hôm nay bọn họ hoàn toàn không thể có loại đãi ngộ này.






Chàng qua, cô cũng khuyên bảo Thường Ninh.



Nhân vật lớn tầm cỡ này, cũng không phải là người mà bọn họ có thể sánh bằng. Không thể bởi vì chuyện ngày hôm nay mà đắc chỉ, đắc ý quên mình.






Làm người vẫn nên là chân đi trên đất bằng thì tốt hơn.



Thường Ninh chỉ là cười, cũng không nói gì thêm.






Chỉ cần vợ vui vẻ, nói cái gì cũng không sao hết.



Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Sở Nguyệt đã nhận được điện thoại của ông cụ Sở.






"Sở Nguyệt, cô đã làm nên trò gi? Vi sao ngân hàng Tứ Hải lại thu hồi khoản cho vay kia hà!"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK