Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Gọi là tập đoàn Chí Tôn!






**********



Thường Ninh vừa chuẩn bị đi đến cửa hàng bán xe 4S, giữa chừng thì anh nhận được cuộc gọi của Sở Nguyệt.






Tâm trạng của Sở Nguyệt ở đầu dây bên kia rất tốt, rõ ràng là khoản vay đã được giải quyết xong.



Cô nhắc nhở Thường Ninh đừng quên buổi họp mặt gia tộc vào buổi tối.






Cô còn chuyển 20.000 nhân dân tệ cho Thường Ninh, để anh đi chuẩn bị một món quà.



Món quà này là tặng cho bà nội mới cưới.






Nói đến đây, người như ông cụ Sở đã bước một chân vào quan tài rồi, lại còn muốn trâu già gặm cỏ non, kết hôn với một người phụ nữ hơn 30 tuổi.



Chuyện này gần đây Thường Ninh mới biết được, lúc ấy anh đã rất kinh ngạc.






Nhưng ông cụ là người già nhưng tâm không già, người ta cũng đồng ý kết hôn thì anh có thể nói gì.



Dù sao anh cũng không muốn quan tâm tới những chuyện lộn xộn của nhà họ Sở.






Kể từ khi anh ở rể cho đến bây giờ, chưa gặp ông cụ mấy lần.



Nhưng nghĩ đến phải kêu một người phụ nữ hơn 30 tuổi là bà nội, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.






Thường lập tức từ bỏ ý định đi mua xe trong đầu, dù sao thì xe mua lúc nào cũng được, chuyện vợ nói với anh vẫn quan trọng hơn.



Chỉ là mua một món quà mà anh đã thấy hơi đau đầu rồi. Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại cách anh không xa,






Người bước xuống xe là Hồ Diệu Phát.



Ông ta đầm đìa mồ hôi cầm một cái hộp to bằng bàn tay đi đến chỗ anh.






"Anh Thường, tôi đã dựa theo ý của anh xử lý tốt mọi việc, mong anh bớt giận!"



Sau đó ông ta mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc.






Tuy nhiên vẻ ngoài của nó không ưa nhìn cho lắm, màu hơi tối.



"Đây là chiếc vòng ngọc gia truyền mà tổ tiên của nhà họ Hồ chúng tôi để lại, tuy rằng giá trị không đáng bao nhiêu tiền, nhưng có thể bày tỏ tấm lòng của Tiểu Hồ, mong anh Thường hãy nhận cho!"






Thường Ninh không biết chủ tịch Tô làm cách nào thu mua được tập đoàn Hồ thị, dường như khiến cho Hồ Diệu Phát rất sợ hãi, còn tự xưng là Tiểu Hồ.



Nhin bộ dạng kinh sợ của Hồ Diệt Phát, thật ra chuyện này không liên quan gì đến ông ta.






Hơn nữa Hồ Diệu Phát làm việc coi như mạnh mẽ và kiên quyết, giống như đang diễn vậy.



"Tuy rằng tôi thu mua Hồ thị của các người, nhưng ông có thể tiếp tục ở lại, chỉ có điều là tập đoàn Hồ thị phải đổi tên."






Hồ Diệu Phát sủng sốt, sau đó lập tức mừng rỡ, không có tập đoàn Hồ thị thì ông ta chẳng là cái gì cả, ông ta còn chuẩn bị trở về quê sau khi bồi thường thiệt hại cho Thường Ninh.



Nhưng ông ta không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển tình thế như bây giờ.






Xem ra lần bồi thường thiệt hai này rất đáng giá, lúc này ông ta liều mạng gật đầu, nói: "Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, cảm ơn anh Thường đã thưởng cho Tiểu Hồ chén cơm này, Tiểu Hồ bảo đảm sau này sẽ dốc hết sức làm việc cho anh Thường!"



Đây là những lời nói thật của ông ta.






Dù sao thì ông ta cũng là họ hàng của nhà họ Bạch, lần này Hồ thị bị mua lại.



Ngay cả nhà họ Bạch cũng không giữ ông ta lại được, điều đó thể hiện rằng thân phận của người thanh niên trước mắt này đáng sợ như thế nào.






Có thể làm việc cho người đó, ông ta cầu còn không được, tập đoàn Hồ thị có đổi tên hay không cũng không quan trọng, huống hồ nó đã không còn là của ông ta nữa.



"Vậy sau này đổi tên thành tập đoàn Thường thị có được không?" Ông ta cần thận hỏi.






Thường Ninh lắc đầu, nói: "Cái tên hơi khó nghe, phải gọi là, gọi là tập đoàn Chí Tôn!"



Trong lòng anh dĩ nhiên đã tính toán sẵn, anh là thiếu chủ của Chi Tôn Thần Điện, nếu đã thu mua Hồ thị, đương nhiên phải làm cho nó phát huy một it tác dụng.






"Tập đoàn Chí Tôn?" Hồ Diệu Phát ngơ ngác nhìn Thường



Ninh, bởi vì hai chữ Chí Tôn này người bình thường không dám dùng.






Giờ phút này, ông ta cảm thấy Thường Ninh có một loại khí thế khí phách vô song.



"Đúng, gọi là tập đoàn Chí Tôn! Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho lớn nhất mạnh nhất!"






Sau đó Thường Ninh vỗ vỗ bả vai của Hồ Diệu Phát nói: "Tôi sẽ đề chủ tịch Tô giúp đỡ ông làm tốt công việc ở tập đoàn Chi tôn, ông đừng làm cho tôi thất vọng đấy!"



Hồ Diệu Phát nhiệt huyết sôi trào, kích động vô dùng, đây quả thực là trong họa cỏ phúc!








Nếu tập đoàn Chí Tôn thực sự phát triển, có lẽ ngay cả một gia tộc bậc nhất như nhà họ Bạch cũng phải ngước nhìn.



Nhưng ông ta vẫn không thể nào hiểu được, có thể nói là anh Thường hoàn toàn không hiều gì về ông ta, vi sao lại giao phó trọng trách này cho ông ta.






Nhưng ngay sau đó ông ta dường như đã nghĩ ra.



Với thân phận của anh Thường, hoàn toàn không cần phải hiểu biết về ông ta, anh chỉ cần một người nghiêm túc làm việc mà thôi.






"Vậy anh Thường, tôi sẽ lập tức trở về chuẩn bị!"



Ông ta cúi đầu thật sâu trước Thường Ninh, hơi gấp gáp, bởi vì đây sẽ là cuộc sống mới đối với ông ta.






"Sau này không cần gọi tôi là anh Thường, cách xưng hô này tôi nghe không quen." Thường Ninh thực sự không quen với cách xưng hô anh Thường này.



"Vậy... Tôi gọi anh là Ninh Thiếu đi!" Hồ Diệu Phát suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách xưng hô thân thiết và thích hợp.






Sau đó ông ta lại đưa chiếc hộp trên tay cho Thường Ninh, hơi ngượng ngùng nói: "Còn cái này mong Ninh Thiếu vui lòng nhận cho!"



Tuy rằng ông ta cũng hiểu được món quà này rất nhẹ, nhưng đã lấy ra rồi thì đương nhiên không thể thu hồi lại.






Thường Ninh cũng không từ chối, đúng lúc anh đang thiếu một món quà cho nên nhận lấy nó thi anh không phải đau đầu nữa,



Đêm đó, biệt thự nhà họ Sở.






Có rất nhiều xe sang trọng đỗ ở cửa, đều là một vài người con cháu của nhà họ Sở trở



Tuy rằng nhà họ Sở chỉ là gia tộc hạng 3 nhưng cũng xem như là gia tộc lớn, không thể so sánh với gia tộc bình thường.






Sở Nguyệt và Thường Ninh nhanh chóng bế con ra khỏi xe taxi.



Phia sau cũng có một chiếc taxi theo sát đến đây, bên trong xe là vợ chồng Sở Sơn Hà.






"Nhìn những nhà khác đều lái xe sang trọng trở về, chỉ có chúng ta là ngồi taxi trở về, con mẹ nó thật là xấu hổ!" Mẹ vợ Trần Di bước xuống xe, không nhịn được chửi tục một câu.



"Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta gặp phải một tên vô dụng như vậy!" Sở Sơn Hà cũng tức giận bất bình nói.






Vốn dĩ ông không muốn xuất hiện trong gia tộc trong lúc này, ông luôn muốn có thể hào quang sáng chói bước vào cửa lớn nhà họ Sở, nhưng rõ ràng ý nghĩ này không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện.



Nhất là những người gác cổng, không nhìn thẳng vào bọn họ mà chỉ liếc nhìn nửa con mắt, ông tức giận muốn hộc máu.






"Ba mẹ, hai người bớt nói hai câu đi, chờ một khoảng thời gian nữa con sẽ đi mua xe." Sở Nguyệt khuyên nhủ, cô thực sự cũng rất lo lắng, sau khi công ty khôi phục hoạt động bình thưởng cô sẽ liền mua một chiếc xe.



Thường Ninh chỉ nhún vai, không lên tiếng.






Nhìn bộ dạng của anh, Trần Di lại càng tức giận hơn, nói: "Cậu nhin cậu đi, không được tích sự gì, con gái của tôi gả cho cậu đúng là xui xẻo tám đời!"



Sau khi Sở Sơn Hà tức giận liếc mắt nhìn Thường Ninh thì vung tay áo kéo Trần Di đi vào trước.






"Món quà tôi kêu anh chuẩn bị, anh đã chuẩn bị chua?" Sở



Nguyệt hỏi nhỏ.






Thường Ninh gật đầu nói: "Đã chuẩn bị rồi."



"Nhớ kỹ, ở bên trong ít nói một chút, cho dù bọn họ có xem thường anh như thế nào thì anh cũng đừng tranh cãi với bọn họ, chỉ cần thành thật là được." Sở Nguyệt dặn dò.






Tuy rằng bây giờ cô đã thấy Thường Ninh hơi thay đổi, nhưng cô vẫn sợ Thuờng Ninh ăn nói lung tung, không dặn dò thì cô không yên tâm.



Thường Ninh mỉm cười nói: "Anh biết rồi."






Đi vào sảnh lớn, bên trong đã có nhiều người ngồi.



Khi cả nhà Sở Nguyệt xuất hiện, sảnh lớn vốn dĩ hơi ồn ào bỗng trở nên yên tính rất nhiều, từng ánh mắt kỳ lạ đầy vẻ châm chọc nhìn về phía bọn họ.






Hai vợ chồng Sở Sơn Hà vội vàng tìm một góc ngồi xuống để tránh né những ánh mắt đó.



Bọn họ cảm thấy hôm nay bọn họ đến đây đúng là làm trò cười, nhưng ông cụ đã kêu bọn họ đến, bọn họ không dám không đến.






Thường Ninh không hề để ý đến những ánh mắt đó, anh kéo Sở Nguyệt tìm một chỗ ngồi xuống giữa sảnh.



"Ôi, đây không phải con rể mẫu mực của nhà họ Sở chúng ta Thường Ninh sao?" Một giọng nói châm chọc vang lên từ phía sau.






Cháu đích tôn của nhà họ Sở Sở Gia Lượng dẫn theo vài người em tới.



"Chỉ dựa vào cậu mà cũng xứng ngồi ở giữa sảnh lớn sao!"






Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK