**********
"Có người trộm đồ?"
!
Đội trưởng Phương nhướn mày. Lá gan thật không nhỏ, đám trộm đồ ở phủ của sĩ quan thống lĩnh, chế đời quá dài à?
"Không sai, đội trưởng Phương, chính là bọn họ. Cả nhà họ đều có vấn đề, ăn trộm kim cương của cô Ngô!" Mọi người đều chỉ vào nhà Sở Nguyệt, đinh ninh.
!
Thấy cá đám quân binh, vợ chồng Sở Sơn Hà càng luống cuống: "Chúng tôi không trộm đồ gi cả, là bọn họ vu cho con gái chúng tôi ăn trộm đồ!"
Sở Nguyệt cũng đứng ra nói: "Chúng tôi không lấy gì cả, chúng tôi bị oan!"
!
"Bị oan? Bây giờ tang chứng rành rành ra đây rồi, cô còn dám nói minh bị oan?" Ngô Thi Liễu giơ viên kim cương ra: "Đội trưởng Phương, các anh nhìn xem, đây là viên kim cương cô ta lấy của tôi, mọi người có thể làm chứng!"
Đội trường Phương nhìn thoáng qua viên kim cương, anh ta là người đã trải qua sương gió chiến trường nhiều năm. Đồng tử anh ta co lại, viên kim cương này thật lớn!
!
"Hơn nữa, đội trưởng Phuơng, bon ho còn không có thiệp mời, không biết đã trà trộn vào đây bằng cách nào, anh nhất định phải điều tra cho rõ đấy!" Ngô Thi Liễu nói thêm một câu.
Sắc mặt đội trưởng Phương liền trầm xuống. Không có thiệp mời mà lại có thể vào đây? Thế những kẻ đứng ngoài làm bù nhìn à?
!
Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn cả nhà Sở Nguyệt.
"Các người không có thiệp mời, sao lại vào được đây?"
!
"Là Lâm phó quan cho chúng tôi vào!" Sở Nguyệt nói.
"Đúng, là Lâm phó quan cho chủng tôi vào." Nhắc tới Lâm phó quan, Trần Di liền thấy ổn hơn.
!
Bà đúng là đã sợ đến mức suýt quên điều này, có chỗ dựa là Lâm phó quan, bọn họ hoảng sợ như vậy làm gì.
Sở Sơn Hà cũng vỗ vỗ ót, thật đúng là, sao lại quên Lâm phó quan được nhi.
!
"Ha, cái người trông như thế này, sao Lâm phó quan quen các người được? Đừng có ở đây ăn nói xằng bậy, ăn trộm ăn cắp cần bị nghiêm trị!" Ngô Thi Liễu lập tức khinh thường mắng.
"Đúng, Lâm phó quan là ai cơ chứ, sao có thể quen biết loại rác rưởi như các người được!" Mọi người đều xem thường.
!
Đừng nói bọn họ không tin, đội trưởng Phương cũng không tin.
Nhưng bây giờ không phải là lúc xem xem bọn họ vào bằng cách nào, mà là việc bọn họ ăn trộm đồ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự phủ sĩ quan thống lĩnh.
!
"Tôi mặc kệ mấy người vào bằng cách nào, nhưng hiện tại ăn trộm đồ vật của nguời khác, tang chứng vật chứng đều đủ cả, tốt nhất là nên theo tôi một chuyến!" Đội trưởng Phương lạnh lùng nói.
"Chúng tôi đều nói rồi, vật này không phải do chúng tôi lấy, anh làm đội trường kiểu gì thế!" Trần Di lại bắt đầu quá trớn.
!
Nói xong, bà mới cảm thấy có chút không đúng.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn bà.
!
Ảnh mắt kia rõ ràng đang muốn nói, bà dám chỉ trích đội trưởng Phương, thật to gan.
Mấy binh lính phía sau đội trưởng Phương cũng gio hong súng nhắm ngay vào bà.
!
Sở Sơn Hà sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Trần Di vội vàng sửa miệng: "Thật xin lỗi, đội trường Phương. Tôi không cổ ý đầu, nhưng cậu có thể hỏi Lâm phó quan, xem có phải cậu ta biết chúng tôi hay không."
!
Đội trưởng Phương khẽ khua tay, đám binh lính đằng sau lập tức hạ súng.
"Nếu đã như vậy, các người càng nên theo tôi một chuyển, tôi sẽ tự mình tìm Lâm phó quan xác nhận!"
!
"Nhưng chúng tôi thật sự không lấy cắp đồ vật đó!" Sở Nguyệt nói.
"Rõ ràng là ăn trộm, tang vật, nhân chứng đều đủ cả, còn không thừa nhận!" Ngô Thi Liễu tức giận nói.
!
Nếu hôm nay không đem cái mũ này chụp lên đầu người phụ nữ này, chỉnh cô ta sẽ sống không dễ chịu.
"Không cần nói gì cả, tất cả đều theo tôi!" Đội trưởng Phương lạnh lùng nói.
!
"Các người đang làm cái gi?"
Thường Ninh đi toilet xong, về mới phát hiện có cả đống người vây quanh, còn rút cả súng ống ra, cuống quýt chạy tới.
!
Thấy anh đã trở lại, trong lòng Sở Nguyệt không biết vì gì lại thấy yên ổn đến lạ.
"Chồng..." Khóe mắt cô lóe lên giọt nước mắt, hô một tiếng.
!
Đây là lần đầu tiên Thường Ninh nghe Sở Nguyệt gọi anh là chồng, nhưng tiếng "chồng" này lại đầy sự tủi hờn.
Điều đó khiến cho tím anh run lên.
!
Ai dám bắt nạt vo anh?!
Vợ chồng Sở Sơn Hà thì bày ra vẻ mặt phẫn nộ nhìn Thường Ninh đang tiến đến gần.
!
"Đi toilet lâu như vậy! Cậu có biết vợ cậu bị người ta đánh, còn bị đổ oan cho lấy cắp đồ không!" Trần Di bực tức nói.
Thường Ninh đi đến bên cạnh Sở Nguyệt, nhìn thấy trên mặt cô có dấu tay đánh, lạnh lùng đảo mắt.
!
"Là ai đã đánh vợ tôi?"
"Là tôi, sao đấy? Thì ra anh chính là chồng con đàn bà ti tiện này. Vợ anh lấy cắp đồ, vậy chắc anh cũng chả trong sạch gì, cả nhà anh đều là kẻ trộm!"
!
Ngô Thi Liễu vênh mặt, cậy có đội trưởng Phương đứng bên cạnh nên ngông cuồng tự đại.
Bốp!
!
Thường Ninh trực tiếp tát thẳng.
Ngô Thi Liễu lập tức xoay vòng vài cái mới miễn cưỡng đứng vững.
!
Nửa bên mặt sưng phủ lên, biến dạng.
Sau đó trợn mắt khiếp sợ nhìn Thường Ninh.
!
Cô ta không thể tin nổi, một tên đàn ông thối trong một dòng họ hạng ba mà lại dám đánh cô ta?
Mà những người khác cũng quá sợ hãi, không nghĩ tới Thường Ninh lại trực tiếp ra tay. Mà quan trọng là đội trưởng Phương còn đang sờ sờ trước mặt!
!
Sắc mặt đội trưởng Phương lúc này cũng biến đổi: "Tên thối tha, lá gan cũng thật lớn, dám ở trước mặt tôi đánh người?"
Nhung Thường Ninh chỉ thản nhiên liếc anh ta: ảnh thì làm sao? Lúc vợ tôi bị đánh, sao không thấy các người quản?"
!
"Hay cho tên ngạo mạn nhà cậu!" Sắc mặt đội trưởng Phương khó coi vô cùng, đừng nói là ở phủ sĩ quan thống lĩnh, ngay cả bên ngoài, cũng không có bao người dám nói chuyện với anh ta kiểu thế.
"Vợ cậu lấy cắp kim cương của Ngô Thi Liễu, cậu còn lý sự gi?"
!
"Đây là kim cương của cô ta sao?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
!