**********
Đứng kế bên Bạch Hâm Nhiên, hai người con trai đi theo
Tất nhiên là em trai của cô ấy là Bạch Tử Hằng và Lục Vũ Trầm công tử của Lục Gia.
Lục Vũ Trầm nhìn thấy Thường Ninh, không khỏi nhướng mày. Và Bạch Tử Hằng cong nhếch môi lên, đều không đồng ý nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh cũng không có hứng thú để ý bọn họ. nhưng mà, Bạch Hâm Nhiên tặng cho anh ấy chiếc xe, coi như là cứu một mạng của anh ấy.
Anh ấy vẫn khách sáo đối với Bạch Hâm Nhiên.
"Đúng rồi, Bạch tiểu thư thật là trùng hợp.” Anh ấy đáp lại một nụ cười lịch sự.
"Anh Thường, có phải anh muốn đến mua cái gì không?” Bạch Hâm Nhiên cười hỏi.
"Không phải, tôi chỉ lấy đồ giúp vợ tôi, sẵn tiện đi dạo.” Thường Ninh nói.
Bạch Hâm Nhiên liếc nhìn thằng con nhỏ trong lòng của Thường Ninh, "Anh Thường, con của anh rất dễ thương, có ngại cho tôi bế ?"
Biểu hiện trong ánh mắt lộ ra thật lòng thích thằng con này, đương nhiên Thường Ninh không ngại.
Đưa thằng con cho Bạch Hâm Nhiên.
Bạch Hâm Nhiên bế thằng con vừa hôn vừa đùa.
Thằng con này có vẻ thích phụ nữ trẻ đẹp, rất vui vẻ. Nghiêng đầu trên nơi mềm mại trong lồng ngực của Bạch Hâm Nhiên, bộ dạng như thể đang tận hưởng.
Nhìn đến Thường Ninh cảm thấy xấu hổ, đứa trẻ này không phải là cố ý đấy chứ. Và Lục Vũ Trầm nhìn Bạch Hâm Nhiên đối với con của Thường Ninh vừa bế vừa hôn, sắc mặt rất khó nhìn, nhưng anh ấy lại không dám nói.
Dù sao gần đây anh ấy mới dỗ Bạch Hâm Nhiên tốt hơn, đồng ý đi dạo cùng với anh ấy. Bạch Tử Hằng lại cong môi: “Chị, con của người khác cuối cùng cũng là con của người khác, chị thích trẻ con như thế, hay là, kết hôn sinh một đứa đi."
Bạch Hâm Nhiên nhfin em trai mình một cách nghiêm khắc.
Bạch Tử Hằng liền sợ hãi không dám lên tiếng.
"Anh Thường, nghe nói Y Đường trai mới tạo ra một điều kì lạ, tôi chuẩn bị di xem, hay là chúng ta cùng nhau đi xem." Sau đó Bạch Hâm Nhiên mim cười nói với Thường Ninh.
Lục Vũ Trầm nhíu mày, cái tin tức này là anh ấy nói cho Bạch Hâm Nhiên đấy, không dễ mời Bạch Hâm Nhiên ra đây.
Lại không ngờ rằng bây giờ Hâm Nhiên lại dùng lí do này mời tiểu tử này.
“Hâm Nhiên, anh Thường đã nói rồi, anh ấy lấy đồ giúp vợ của anh ấy, nhất định là sẽ không rãnh, chúng ta đi thôi." Lập tức, anh ấy kìm nén không được bèn mở miệng nói.
Anh ấy cũng đang nhắc nhở Bạch Hâm Nhiên, thằng này đã có vợ rồi.
Nếu như không phải vì Bạch Hâm Nhiên kêu Thường Ninh là anh Thường, anh ấy sẽ không khách sáo đến vậy
Bạch Hâm Nhiên không để ý anh ấy, đôi mắt đẹp ấy chỉ nhìn Thường Ninh.
“Y Đường Trai?" Thường Ninh nghĩ, có tí xíu ấn tượng, đây là cửa hàng đồ cổ nổi tiếng nhất Phan Thành, là ở con đường này, cái vòng Quý Phi là Y tiểu thư của Y Đường Trai nhìn ra được.
“Thú vui kì lạ gi thế?" Anh ấy không nhịn được hỏi, dù sao thì cũng nhàn rỗi, dắt thằng con này đi tìm hiểu cũng tốt.
"Tôi cũng không biết, nhưng mà nghe nói, rất thú vị, chúng ta đi xem thì biết.” Bạch Hâm Nhiên cười nói.
"Vậy được rồi, thì đi xem.” Thường Ninh cười.
Hoàn toàn phớt lờ Lục Vũ Trầm.
Lục Vũ Trầm thầm siết chặt nấm đấm, ánh mắt có chút ảm đạm, xem ra phải tim cơ hội, cho tiểu tử này một bài học mới được.
Vốn dĩ Thường Ninh muốn đón con về, nhưng Bạch Hâm Nhiên bế rất vui vẻ, nhóc con nằm cũng rất vui, anh ấy thôi vậy.
“Ây da, Bạch đại tiểu thư!"
Bạch Hâm Nhiên vừa xuất hiện trước của của Y Đường Trai, thì có người đã nhận ra.
Người này đến người khác nhường đường cho cô ấy.
Có thể nói Y Đường Trai hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là mọi người nhìn thấy Bạch Hâm Nhiên bế một đứa nhỏ, ánh mắt mọi người có chút kì quái.
Bạch Tử Hằng rất sợ mọi người hiểu lần, rất muốn giải thích, nhưng bà chị của anh ấy không lên tiếng, anh ấy lại không dám giải thích.
Và sắc mặt của Lục Vũ Trầm đỏ bừng.
Bởi vì không ít ánh mắt đang hướng nhìn về anh ấy, dù sao thì Phan Thành ai cũng đều biết, anh ấy đang theo đuổi đại tiểu thư Bạch Gia.
Bạch Hâm Nhiên này đột nhiên bế một đứa trẻ, tất nhiên là sẽ khiến cho họ suy nghĩ lung tung.
"Bạch tiểu thư, cám ơn cô đã giúp tôi bế đứa trẻ nửa ngày." Thường Ninh lúc này đi đến và nói, dù sao con người thật kinh khủng, anh ấy cũng không muốn Bạch Hâm Nhiên bị người khác hiểu lầm.
Bạch Hâm Nhhieen cảm nhận được ánh mắt dị thường của những người này, làm cho má của cô ấy hơi nóng lên, cũng không thể tiếp tục ấm tên nhóc này, trả cho Thường Ninh.
Nhưng mọi người càng kì quái hơn, đường đường là Bạch đại tiểu thư làm sao lại bế con giúp người khác.
"Bạch tiểu thư, Luc thiếu gia, khách quý!”
Vào lúc này, một người trung niên mặc bộ đồ Đường đi ra đón, đó chính là ông chủ của Y Đường Trai, Y Thanh Son.
Bên cạnh anh ấy có một cô gái xinh xắn đi theo, nhưng mà nhìn có vẻ lạnh nhạt, đó chính là Y Tử Hàn.
Y Tử Hàn nhìn thấy Thường Ninh, không khỏi sững lại, nhưng mà, coi như không nhìn thấy vậy.
Có không ít người trong tiệm.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cái chậu đồng kì lạ.
Chậu đồng nhìn rất thô sơ, giống như là ngoại trừ cảm giác về tuổi tác, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Thường Ninh nhìn thấy không ít người sờ vào chậu đồng, cuối cùng lắc đầu đi xuống.
Không hiểu những người này đang làm cái gì.
Y Thanh Sơn lúc này đang giới thiệu chiếc chậu đồng cho Bạch Hâm Nhiên.
"Bạch tiểu thư, chiếc chậu đồng này có rất nhiều lịch sử, được gọi là chậu Phú Quý!"
"Chậu Phú Quý?" Bạch Hâm Nhiên lần đầu nhìn thấy cái chậu đồng này vẫn có tỉ thất vọng, cô ấy tưởng rằng là trò chơi thú vị nào, sau nữa ngày chẳng phải là một cái chậu đồng sao.
Nhưng lúc này khi nghe lời nói của Y Thanh Sơn, cảm thấy thú vị.
"Điều đó có ý nghĩa gì?"
Y Thanh Sơn chỉ vào chậu đồng: "Người ta nói rằng những người giàu có và quyền uý trong tương lại, dùng hai tay xoa mép chậu có thể làm cho nước không có rễ phun ra khỏi chậu.
“ Có chuyện như thế sao?" Bạch Hâm Nhiên cười, lúc nãy cô ấy nhìn thấy có vài người chạm vào chậu đồng, hình như không thấy ra nước.
Y Thanh Đường gật đầu cười, “Đúng là có chuyện đó thật, hay là Bạch tiểu thư đi thử xem sao!"
"Đúng rồi, Bạch tiểu thư đi thử xem, cô xuất thân từ gia đình giàu có, cái chậu nhất định sẽ ra nước.
Không ít người cũng đang hò hét, đến bây giờ họ rốt cuộc vẫn chưa thấy chậu chảy nước, muốn nhìn xem cái chậy này có chảy nước ra không.
Đặc biệt là đối với những người giàu có, họ không tin tưởng, họ không có phận giàu có.
Thậm chí đều nghi ngờ ông chủ Y cố ý nói như thế, trêu chọc họ.
"Chị, hay là em đi thử xem."
Cái chuyện phô trương này, Bạch Tử Hằng đương nhiên là muốn đi thử.
Anh ấy tin rằng với số phận giàu có của anh ấy, nhất định sẽ làm cho chậu ra nước.
Dù sao Bạch Hâm Nhiên cũng cảm thấy chuyện này có hại, gật gật đầu, “đi thử đi."
Bạch Tử Hằng lập tức xắn tay áo, đi lên trên đó.
ấn đôi tay lên thành chậu, sau đó bắt đầu xoa.
Xoa nửa ngày, một tí động tĩnh cũng không có, anh ấy cảm thấy nôn nóng.
Xoa bằng sức lực cũ, cái bàn cũng bị anh ấy xoa đến run động.
Cuối cùng, cái chậu bắt đầu có tiếng nước, nhưng chỉ có một tiếng.
Ảnh mắt mọi người chăm chú nhìn trong cái chậu.
Nhìn thấy nước thật sự trào ra, liền có những tiếng ngạc nhiên,
"Quả nhiên là Bạch đại thiếu gia, sinh ra đã là số phận phú quý, thật sự làm cho cái chậu ra nước."
"Nhưng mà, nước này quá ít, còn ít hơn con coc tiểu!"
Rồi mọi người cùng cười phá lên.
Bạch Tử Hằng xoa không nổi nữa, đỏ mặt cuống cả cổ lên, hét mọi người: “Tôi rốt cuộc cũng đã là cho chậu ra nước, các ngươi ngay cả chút xíu cũng không ra, cái gì đáng cười đâu."
Lập tức mọi người không cười nữa.
Sau đó Bạch Tử Hằng ra hiệu cho Lục Vũ Trầm, "anh Vũ Trầm, anh đến thử xem, khẳng định rằng anh có thể xoa nhiều nước hơn em."
Lục Vũ Trầm nghĩ rằng ngay cả Bạch Tử Hằng đều xoa ra nước, anh ấy nhất định không vấn đề gì.
Có lẽ anh ấy sẽ xoa ra nhiều nước hơn so với Bạch Tử Hàng.
Ngay lập tức đi lên đó.
Liếc nhìn Bạch Hâm Nhiên, “Hâm Nhiên, vậy anh thủ trước."
Vừa nói, cố ý liếc nhìn Thường Ninh, tràn đầy vẻ khiêu khích.
Rốt cuộc anh ấy cảm thấy giống như thân phận của Thường Ninh, xoa đến nát tay, cũng đừng nghĩ rằng xoa ra nước.
Sau đó anh ấy đặt tay lên thành chậu, bắt đầu xoa.
Nhưng mà xoa nửa ngày, không ra nước. Anh ấy nghĩ ban đầu Bạch Tử Hằng cũng như thế, thế là cố gắng xoa.
Xoa đến lưng toát mồ hôi, xoa đến tay cũng tế, mọt chút nước bọt cũng không có.
Trong lòng anh ấy không khỏi tức điên, "làm sao có thể? Bạch Tử Hằng đều xoa ra nước, tại sao tôi lại xoa không ra?"
Anh ấy không tin, dựa vào thân phận của mình làm sao không phải là số phận phủ quý.
Cuối cùng thật sự xoa không được nữa, anh ấy hận đến muốn đá đổ chậu.
Nhìn thấy sắc mặt khó nhìn của anh ấy, Y Thanh Sơn nhanh chóng bước tới nói: “Lục công tử, hay là anh nghỉ ngơi một tí, thử lại xem sao.
Câu nói này của anh ta có vẻ khéo léo, dù sao đối phương cũng là thiếu gia Lục gia, đương nhiên là không thể không cho anh ấy sỉ diện, nói anh ấy không được.
Gương mặt của Lục Vũ Trầm lúc này đã đỏ bừng.
Nhìn thấy Thường Ninh ở đấy cười, anh ấy hận nói lên: "Tiểu tử, có ngon lên đây thử!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net