**********
Sở An Hải hơi ngẩn ra một lát.
"Anh nói gì thế anh Lang? Tôi đang thật lòng muốn bàn chuyện làm ăn với anh Lang mà."
"Chẳng lẽ tổng giám đốc Sở không biết Vương Chấn Đông là hạng người như thế nào sao?” Hắc Lang sợi dây chuyền vàng to trên cổ anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
"Vương Chấn Đông, à anh Đông, tất nhiên từng có người nói với tôi. Tôi thật sự không biết chuyện cháu gái tôi có quan hệ với Vương Chân Đông." Sở An Hải nói với vẻ mặt vô tội.
“Vậy bây giờ đã biết rồi chứ!"
Sở An Hải gật đầu: "Bây giờ tôi đã biết, tôi đang muốn hỏi thăm anh Lang một chút, cháu gái tôi và Vương Chấn Đông có quan hệ thế nào?"
Hắc Lang mắng thầm đồ cáo già, đó là cháu gái của ông ta lại còn đến hỏi ông đây, rõ ràng muốn đùng đẩy sự việc đây mà.
Nhưng theo anh ta thấy dường như Sở An Hải không biết việc này từ trước.
Ngay sau đó, anh ta chỉ hừ một tiếng: "Tôi nghĩ rất có thể Vương Chấn Đông đã vừa ý cháu gái của ông rồi."
Sở An Hải lập tức bừng tỉnh hiểu ra, quả thực, dường như chỉ có lý do này mới giải thích được.
Cháu gái ông ta có dáng vẻ rất xinh đẹp, sau khi sinh con thì càng thêm hấp dẫn người khác, tìm khắp thành phố này cũng chẳng được mấy người, được Vương Chấn Đông nhìn trúng cũng không có gì là lạ.
Nhưng số con bé đó lúc nào cũng may mắn như vậy, khiến ông cũng không biết nói gì hơn.
"Tuy nhiên, tôi cũng nhìn trúng cháu gái của ông!" Hắc Lang nói tiếp.
Sở An Hải hơi sửng sốt một chút, sau đó bật cười: "Đó là vinh hạnh của con bé!”
Hắc Lang lại nhin lướt qua tấm chi phiếu lần nữa: "Chỉ có điều, đối thủ của tôi là Vương Chấn Đông, nếu muốn lật đổ anh ta một lượt, chút tiền này vẫn không đủ!"
Sở Sơn Hải khẽ nhíu mày, tên Hắc Lang này thật là tham lam.
Nhưng ngay sau đó, ông ta hào phóng xé tấm chi phiếu, ấy cuốn chi phiếu ra và một lần nữa viết lại tấm chi phiếu hai mươi triệu.
"Tôi biết anh Lang là người làm ăn lớn, số tiền ít ỏi này có lẽ không đáng nhắc đến, tuy nhiên, sau khi thành công tôi nhất định hậu tạ anh!"
Hắc Lang miễn cưỡng nhận chi phiếu, vỗ tay một cái, gọi người rót một ly rượu cho Sở Sơn Hải.
"Có câu nói của tổng giám đốc Sở thì tôi yên tâm rồi. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Sở An Hải cầm ly rượu lên cụng ly với Hắc Lang rồi uống một hơi cạn sạch.
Mặc dù tốn tiền, nhưng ông ta có lòng tin có thể giành nhà máy về.
Mặc dù hơi đau một chút nhưng cũng xứng đáng.
Uống xong ly rượu, ông ta trực tiếp rời đi.
"Con cáo già này tưởng bố đây không biết nhà họ Sở vừa nhận được khoảng vay một tỷ, chờ bố đây hoàn thành việc này cho ông trước, sẽ từ từ róc từng chút lớp mỡ béo bỡ trên người họ Sở các người!"
Chờ Sở An Hải đi rồi, Hắc Lang mới cười khẩy nói.
Sau đó, anh ta vung tay lên: "Bảo các anh em chuẩn bị đi, ngày mai tao sẽ đích thân dẫn đội!"
Anh ta đâu ngốc đến mức vừa nhận được tiền đã vội vã làm việc ngay, không vui vẻ trước một chút thì làm sao xứng đáng với hai mươi triệu.
Thường Ninh đã về nhà trước để chuẩn bị đồ ăn. Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng về nhà đúng giờ cơm.
Hôm nay, Sở Nguyệt cũng trở về khá sớm.
Đây là điều mà Thường Ninh đã đặc biệt dặn dò cô.
Về phần nhà máy, ngoài những người của Thiết Sơn canh giữ ở đấy, Vương Chấn Đông còn sắp xếp thêm rất nhiều người canh giữ tại đó.
Cho dù Hắc Lang có phải người tới cũng đủ người để ứng phó.
Huống chi, còn có một đội đang bí mật theo dõi ở đó.
Thường Ninh không lo lắng chút nào.
Ngược lại, anh sợ tình cảnh đó sẽ khiển Sở Nguyệt thấy không thoải mái, cho nên mới bảo Sở Nguyệt về sớm một chút.
Người một nhà ngồi trên bàn cơm.
"Sở Nguyệt à, nghe nói nhà máy xảy ra chút chuyện, không sao chủ con?" Mặc dù hai ba ngày Sở Sơn Hà mới đến nhà máy một lần, nhưng ông ta vẫn rất quan tâm đến nhà máy, hôm nay, ông ta mới nghe nói chuyện xảy ra ngày hôm qua.
"Đã không sao." Sở Nguyệt nhìn thoáng qua Thường Ninh rồi đáp.
Nếu Thường Ninh không giúp cô, cô thực sự không biết giải quyết chuyện này như thế nào.
“Ừm, không sao là được rồi. Bây giờ, có một số người thích gây rối vớ vẩn. Con đó, đừng nên quá tốt bụng, nếu không sẽ dễ bị người khác bắt nạt." Sở Sơn Hà nghe nói đã không sao thì không quan tâm nữa, chỉ khuyên nhủ một câu.
Sở Nhiễm bấy giờ mới chống một tay và cười tủm tìm hỏi: "Là anh rể giúp chị giải quyết à?"
"Nhiễm Nhiễm, con bắt đầu gọi thằng vô dụng này là anh rể từ khi nào vậy?" Trần Di có chút khó tin.
Vì trước đây, con gái ông chưa từng gọi thằng vô dụng này là anh rể.
“Chậc chậc, anh ấy không phải là anh rể của con sao?" Sở Nhiễm bĩu môi.
"Biểu cảm của con như vậy là thế nào, mẹ chỉ hỏi con thôi mà. Sao? Bây giờ, ngay cả con cũng không để mẹ vào mắt à?" Trần Di có chút tức giận với thái độ của con gái nhỏ.
"Được rồi, mẹ ơi, ăn cơm thôi!" Sở Nguyệt vội vàng khuyên nhủ.
“Ăn cái gì?" Trần Di hất đũa lên: "Sao hiện tại ngay cả con cũng bênh vực thẳng vô dụng này thế hả?"
Bà ta chỉ tay về phía Thường Ninh.
Vẻ mặt Thường Ninh rất vô tội, nhưng anh không lên tiếng đáp lại.
"Cậu ta có thể giúp đỡ Sở Nguyệt? Nhiễm Nhiễm à, miệng vết thương của con bị viêm nên phát sốt rồi đúng không? Dựa vào cậu ta, sao có thể giúp đỡ chị con được?" Sở Sơn Hà khinh thường nói.
“Hiểu biết của mọi người thật hạn hẹp!" Sở Nhiễm dùng tay khoanh một vòng tròn nhỏ rồi xem thường đáp.
Sở Nguyệt cảm thấy kì lạ, làm sao em gái biết Thường Ninh đã giúp cô.
Hơn nữa xem tình hình, thái độ của em gái đối với Thường Ninh không giống như trước kia nữa.
"Sở Nhiễm, con nghĩ rằng bây giờ mình đã quen một người có tiền thì rất giỏi phải không?" Trần Di tức giận gắt lên, bà ta lại bị con gái mình nuôi nói mình kiến thức hạn hẹp.
"Đúng rồi, nhắc đến việc này, bố muốn hỏi con lần trước rốt cuộc là ai giúp con thế?" Sở Sơn Hà lập tức buông đũa xuống và hỏi nghiêm túc.
Trần Di cũng lập tức nhìn Sở Nhiễm đăm đăm.
"Được rồi, con ăn no rồi, nếu mọi người muốn biết thì cứ từ từ đoán nhé!"
Sở Nhiễm đặt bát đũa xuống rồi trở về phòng.
Vợ chồng Sở Sơn Hà tức giận đến mức sắp nổ tung.
“Đứa con gái này càng ngày càng tệ!”
“Thật tức chết tôi!"
Hai vợ chồng nói xong thì đồng thời trừng mắt liếc nhìn Thường Ninh.
Dường như gây ra tình trạng lớn như hôm nay đều là lỗi của Thường Ninh.
Thường Ninh chỉ ngồi ở đó vùi đầu ăn cơm, không dám lên tiếng.
“Riết hết ở nổi cái nhà này rồi!" Trần Di càng nghĩ càng tức giận, cầm bát ném xuống đất.
Sau đó, bà ta thở hổn hển. quay về phòng.
Sở Sơn Hà cũng thở phi phò trở về phòng.
Sở Nguyệt không nói gì.
“Vợ ơi, nếu không chúng ta dọn ra ngoài đi, dù sao nhà cũng đã mua rồi." Lúc này, Thường Ninh mới đặt bát xuống và nói.
Sở Nguyệt suy nghĩ một hồi: “Em nghĩ hay là đợi nhà máy ổn định rồi hãy chuyển đi, suy cho cùng dọn nhà cũng tổn thời gian.” Trong suy nghĩ của cô, dọn nhà thì mua sắm thêm đồ đạc là việc không thể thiếu.
Những thứ đó đều phải tốn thời gian để chọn lựa. Nhưng bây giờ, quả thực cô không rảnh để làm những việc này.
Thường Ninh chỉ gật đầu và không nói gì thêm.
Anh tôn trọng ý kiến của vợ.
Dù sao nhà cũng ở đó, đâu sợ bay mất được.
"Vợ ơi, em đã bao giờ nghĩ đến việc có ai đó đứng sau lưng giở trò không?" Thường Ninh trở về chủ đề chính.
"Em đã từng nghĩ tới việc này, nhưng em thật sự không biết mình đã đắc tội với ai." Sở Nguyệt đáp.
"Thật ra, em có từng nghĩ qua là ai không muốn em phát triển nhất?” Thường Ninh tiếp tục hỏi.
Sở Nguyệt sững sờ một lát, cô nghĩ ngay tới điều gì đó, nhưng vội vã lắc đầu: “Chuyện này nhất định không phải do người trong nhà làm đâu, dù sao nếu nhà máy bị thiệt hại thì nhà họ Sở cũng sẽ chịu tổn thất."
Thường Ninh cười lắc đầu: "Em có thể nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như thế. Có một số người, lợi ích mà bọn họ muốn có, không chỉ đơn giản như vậy đâu!"
"Có ý gì?" Sở Nguyệt không khỏi hỏi.
"Có lẽ bọn họ muốn giẫm em dưới chân, hy sinh một chút lợi ích của dòng họ thì có đáng là gì. Hơn nữa bây giờ, trong tay bọn họ nắm giữ rất nhiều hạng mục, tổn thất của một nhà máy nhỏ, đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn không có gì đáng nói. Thường Ninh nói.
Hiện tại, anh ta có thể khẳng định kẻ đứng sau lưng xúi giục chính là nhà họ Sở.
Cho dù không phải ông cụ Sở, chắc chắn cũng là cha con Sở An Hải.
Sở Nguyệt hơi mở miệng, tuy rằng cô cảm thấy những lời này rất có lý, nhưng cô vẫn không muốn tin: "Không có bằng chứng, anh đừng nên nói lung tung. Nếu để ông nội biết được, ông ấy sẽ không tha cho anh!”
Thường Ninh chỉ mỉm cười: “Ông ta không tha cho anh?”
Chẳng qua, có một số việc, anh không muốn nói thẳng với vợ mình: "Bà xã à, em đừng tốt bụng quá. Lòng người rất nham hiểm không phải chỉ dùng để nói người ngoài đâu, ngay cả người trong nhà cũng vậy thôi!”
"Được rồi, để em dọn bát đũa, anh đi coi con trai đi!"
Sở Nguyệt bắt đầu dọn bát đũa.
Thường Ninh cũng không nói gì thêm, anh biết vợ anh đã nghe lọt những lời này
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net