Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nương theo âm thanh này, cái bàn tay to lớn ấy cũng dừng lại giữa không trung, không có cách nào tiến lên phía trước một tí.
Chính là cái bàn tay mà Thường Ninh ra tay túm lại được.
Mặc dù Thường Ninh luôn muốn để cho mẹ vợ mình nhận một ít giáo huấn, nhưng không thể cho phép việc mẹ vợ của bản thân bị một người ngoài đánh được.
Hơn nữa, đối phương lại không phải là người bình thường, cái tát này mà rơi xuống, e rằng có khi phải để mẹ vợ nhập viện nằm vài bữa mất.
Người đàn ông to lớn ấy ngây người ra.
Anh ta uốn vùng ra khỏi Thường Ninh.
Nhưng phát hiện không hề nhúc nhích.
Lập tức anh ta đổ mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng, anh đã từng được luyện tập chính thức, cái cánh tay cùng chân nhỏ bé kia của đối phương, vậy mà có có thế làm anh ta không thế nhúc nhích được.
Cao thủ!
Lúc này đây não anh ta chỉ xuất hiện một suy nghĩ duy nhất.
Mà những đồng nghiệp kia của anh ấy, cũng nhảy vọt ra, tất cả đều vây quanh người của anh ta.
"Thả đại ca của chúng tôi ra!" Bọn họ trầm giọng nói.
Sở Sơn Hà lúc này đây đã vội vàng kéo tay Trần Di lui sang một bên.
Trần Di bị dọa sợ tới mức hồn vẫn chưa kịp quay về nữa, sắc mắc trắng bệch ra.
Bà thật sự không hề nghĩ tới, những người này lại hung dữ tới vậy.
Dọa chết bà rồi.
Chủ của nhà hàng với nhân viên phục vụ đã bị dọa tới mức không nhìn thấy bóng dáng từ sớm rồi.
Mẹ con Trần Phương cũng bị dọa cho không nhẹ.
Có điều rất nhanh Trần Phương lại cho rằng, chỉ dựa vào cái thân thể kia của Thường Ninh, vẫn còn dám đứng ra, đó không phải là người ra nhận đánh sao.
Thậm chí bà còn mong sao Thường Ninh bị cái tên đó đánh cho một trận, dù sao cái tên ở ở rác rưởi đó còn dám không cho bà mặt mũi, đáng đời gặp chuyện xui.
Dương Ngữ Nhân sợ hãi không khỏi liếc mắt nhìn Sở Nhiễm và Sở Nguyệt.
Cô phát hiện vậy mà bọn họ gần như không có chút lo lắng nào.
Đặc biệt là Sở Nhiễm, híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên, hoàn toàn là cái dáng vẻ đến xem náo nhiệt.
Hơn nữa cô còn nhìn thấy hình như con nhóc ấy không có chút sợ hãi nào, dường như còn lộ ra sự vô cùng hưng phấn, ở đó khoa tay múa chân.
Cô có chút khó hiểu, đây là cái tình huống gì cơ chứ?
Mà Lục Vũ Trầm lúc này che mặt lại, sắc mặt u ám.
Anh không nghĩ rằng hôm nay sẽ mất mặt đến như thế.
Có điều, so với việc bản thân mình mất mặt, anh càng hy vọng thấy được bộ dạng thảm hại của Thường Ninh.
Dù sao tên nhóc đó làm sao có thể là đối thủ của những người này cơ chứ.
Anh mãi mãi không thể quên được, hôm ấy dưới hàng trăm con mắt dõi theo, cùng Thường Ninh quỳ lạy kêu chuyện của ông nội.
Lúc này Thường Ninh quét mắt nhìn đám người đó.
"Các người động vào người khác tôi có thể không quản, nhưng mà động vào người nhà của tôi, đã hỏi qua tôi chưa hả!"
Anh cũng buông mạnh cái tay ra.
Cái tên to lớn đó loạng choạng vài bước mới đứng vững được.
Sau đó kinh ngạc mà nhìn về phía Thường Ninh.
Mấy người bạn của anh ta đang tính xông lên.
"Dừng tay!"
Anh ta vội vàng ngăn lại.
Sau đó anh ta ôm quyền hướng về phía Thường Ninh nói: “Tôi tên là Hùng Ngũ, ban nãy đắc tội nhiều chỗ, dám hỏi quý danh của anh là gì?”
Thường Ninh có chút kinh ngạc, anh còn cho rằng đối phương sẽ ra tay luôn cơ.
Vừa hay anh cũng muốn xem xem, thành quả của việc huấn luyện hai ngày nay.
Cái tên này không thể so được với đám đầu gấu đường phố, là người luyện tập chân chính.
Không ngờ rằng vậy mà đối phương lại trở nên khách khí.
Những người khác cũng ngây người ra.
Căn bản không có cách nào tin được cảnh này.
Lục Vũ Trầm trợn mắt đến nối suýt thì con ngươi rơi ra ngoài, ra tay đi, tại sao lại không ra tay?
"Đại ca, anh làm gì thế, để bọn em dạy dỗ thằng nhóc này một trận rồi nói tiếp!”
Mấy người anh em kia của Hùng Ngũ cũng không hiểu được, nhao nhao nói.
Hùng Ngũ trừng mắt liếc bọn họ, bọn họ lập tức không dám phát ra tiếng động.
Thường Ninh thấy dáng vẻ đó của Hùng Ngũ tự nhiên cũng không làm khó nhau nữa, lập tức ôm quyền: "Tôi tên là Thường Ninh!"
"Được, Thường huynh đệ, hôm nay xem như anh em đắc tội rồi, sau này cho dù kết quả thế nào, tôi mời Thường huynh đệ uống rượu!”
Hùng Ngũ nói xong, lập tức vung tay.
Anh ta muốn đem người rời đi.
Lúc đi ngang qua Lục Vũ Trầm, bước chân của anh ta dừng lại.
"Nhóc con, anh nhớ kỹ, hôm nay là tôi để mặt mũi cho Thường huynh đệ, Phàn Thành của nhà họ Lục các người ở trong mắt của tôi, là một bãi cứt chó!"
Dứt lời, Hùng Ngũ đầu cũng không thèm quay lại dắt người rời đi.
Lục Vũ Trầm sắc mặt khó coi đến vô cùng.
Từ lúc nào mà người của nhà họ Lục bị người khác khinh thường đến vậy.
Có điều, anh ta có thể cảm nhận được những người đó thật sự không đơn giản.
Có giọng của tỉnh lị, có khi là đến từ cái thế lực lớn của cái tỉnh thành nào đó.
Nhà họ Lục mặc dù ở Phàn Thành cũng là gia tộc ở tuyến đầu, nhưng mà so với các thể lực ở trong tỉnh thành, hiển nhiên có sự khác biệt về đẳng cấp.
Đáng chết, hôm nay tại sao lại gặp phải đám người này cơ chứ.
Đều tại cái thằng nhãi kia, nếu không phải là thằng nhãi đó, anh cũng không mất mặt đến mức này.
Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng ngây ngẩn cả người.
"Cắt, hết hay rồi!" Sở Nhiễm vô cùng thất vọng mà lên tiếng.
Cô vốn cho rằng sẽ đánh nhau cơ, kết quả lại là thành thế này đây, làm cô thất vọng quá đi mất.
Đứa bé cũng có chút không vui, biểu tình như thể bị ai chọc giận không bằng.
"Thường Ninh, sao anh không giáo huấn bọn họ một trận nên thân đi?"
Lúc này, Trần Di hướng về phía Thường Ninh lớn tiếng nói.
Lúc này bà mới nghĩ ra, Thường Ninh đánh nhau rất giỏi nha, hôm đó ở đại hội của Sở gia gia tộc, chớp mắt một cái liền đánh ngã được mấy tên.
"Bỏ đi, cái tên đó rất lợi hại, đi rồi là đi rồi, dù sao em cũng không chịu phải thiệt thòi gì." Sở Sơn Hà khuyên bảo, ông là suy nghĩ cho Thường Ninh, mà cảm thấy cái đám người đó không dễ chọc vào.
"Thế bữa ăn này có ăn nữa không?" Sở Nhiễm lúc này cáu kinh mà hét lên một câu.
Lập tức tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Vũ Trâm
Dù sao hôm nay Lục thiếu gia nhận phải một cái tát, đoán là không còn tâm tình gì nữa rồi.
Lục Vũ Trầm biểu tình có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh, cười nói: “Tại sao lại không ăn, chỗ này cũng bao hết rồi."
"Ông chủ!"
Anh ta quay về bên trong hét lớn một tiếng.
Ông chủ nhà hàng cũng lập tức đeo lên nụ cười chạy đến.
"Vẫn là Lục thiếu gia lợi hại, mới một chút đã đuổi lũ người đó đi rồi."
Lục Vũ Trầm sắc mặt có chút trầm xuống, "Được rồi, sắp xếp người đem đồ ăn lên đi!”
Bên ngoài cùng lúc đó.
"Đại ca, tại sao không ra tay dạy dỗ thằng nhóc đó một trận, chẳng lẽ anh em chúng ta còn phải sợ một thắng nhóc vắt mũi chưa sạch sao?" Mấy người anh em của Hùng Ngũ có chút không cam lòng.
Hùng Ngũ dừng bước lại, quay đầu nhìn bọn họ, "Mọi người nghĩ rằng thực lực của tôi như thế nào?"
Mấy người anh em đó cúi đầu nói: “Tất cả chúng tôi hợp lại cũng không phải đối thủ của đại ca!"
“Thế thì đúng rồi đó, không nhìn thấy đến tôi ở trong tay của tên nhóc đó còn không động đậy được, các người xông lên, có tác dụng gì sao?" Hùng Ngũ nhíu mày nói.
"Hơn nữa lần này chúng ta tới, là để bàn công việc, việc khác không làm được, thì sẽ rơi vào tay của kẻ khác thôi."
Những người khác lập tức không nói lên lời.
"Không ngờ rằng Phàn Thành bé nhỏ lại có cao thủ như thế, thật sự làm người khác kinh ngạc mà!" Hùng Ngũ quay đầu lại nhìn về hướng của nhà hàng.
"Vậy đại ca, bây giờ chúng ta làm gì?"
"Chuyện này đối với kế hoạch của chúng ta lại không có ảnh hưởng gì, tiếp tục dựa theo kế hoạch ban đầu là được rồi."
"Tại sao Tam gia lại xem trọng chỗ bé nhỏ Phàn Thành này như thế nhỉ?" Mấy người có chút ngạc nhiên tò mò.
"Việc này không phải là việc chúng ta có thể hiểu được, chúng ta chỉ cần nghe theo phân phó mà làm việc là được rồi!" Hùng Ngũ nghiêm túc nói.
Lúc này, ở bên trong nhà hàng, Thường Ninh đang ăn nhanh ngấu nghiến, không hề có chút khách khí nào, dù sao người khác chủ động mời khách, anh cần khách khí cái gì.
Hơn nữa anh cũng đói thật sự mà, huấn luyện hai ngày này, cũng làm cho sức ăn của anh tăng lên không ít.
Nhìn thấy cảnh anh ăn như thế, vợ chồng Sở Sơn Hà và Trần Phương quả thật ghét muốn chết.
Ngay cả Sở Nguyệt cũng có chút cạn lời.
Lục Vũ Trầm chỉ làm như không nhìn thấy, sớm muộn gì anh cũng sẽ cho cái thằng nhãi này biết sự lợi hại
của anh. "Lục thiếu gia, không biết nhà họ Lục tập đoàn các anh còn tuyển người hay không?”
Trần Phương lúc này đem theo ý cười hỏi.
Mặc dù ban nãy mắt nhìn thấy Lục Vũ Trầm bị tát một cái, nhưng hình như không ảnh hưởng đến địa vị của Lục Vũ Trầm ở trong lòng của bà.
Ngược lại còn cảm thấy vị thiếu gia này của nhà họ Lục, biết co biết duỗi, khẳng định là người làm chuyện lớn.
Ban đầu là bà muốn để con gái đến tập đoàn Chí Tôn làm việc, nhưng hôm nay gặp được thiếu gia nhà họ Lục, lập tức làm bà thay đổi suy nghĩ.
Có thể bây giờ nhà họ Lục thiếu gia không xem trọng con gái của bà, nhưng mà khó mà bảo đảm rằng sau này Lục thiếu sẽ không nhìn trúng.
Loại gia tộc như nhà họ Lục, là một loại tồn tại mà người bình thường mong ước cả cuộc đời.
Nếu mà con gái có thể gả vào loại hào gia như thế này, bà có nằm mơ thì cũng cười cho tỉnh giấc.
"Làm sao, Dương tiểu thư muốn tìm việc làm sao?" Lục Vũ Trầm mỉm cười hỏi. "Đúng vậy, chuyên ngành đại học của con gái tôi là quản trị kinh doanh, vốn phù hợp cho công việc quản lý, từng có mấy cái doanh nghiệp lớn muốn giành nhau tuyển con gái tôi." Trần Phương nhanh chóng đáp.
Dương Ngữ Nhân nhíu mày, “Mẹ, mẹ đừng có nói bậy nữa được không, làm gì có doanh nghiệp lớn nào muốn tranh giành mà tuyển con đâu?"
Có một vài công ty nhỏ thật sự đã có ý muốn mời cô về làm, chỉ có điều có cô không thấy triển vọng để phát triển nên đã không đi. Hơn nưa, cô rõ ràng muốn làm việc ở tập đoàn Chí Tôn, dù sao không gian phát triển của tập đoàn Chí Tôn cũng vô cùng lớn, làm sao mẹ lại muốn cô đi tập đoàn nhà họ Lục làm việc.
Trần Phương trừng mắt liếc con gái của mình, đây là lời nói trên bàn tiệc, hiểu không, nếu không làm sao có thể giới thiệu được con cơ chứ.
Lục Vũ Trầm chỉ cười cười.
"Tập đoàn của chúng tôi thiếu người thì cũng không thiếu, có điều nếu mà Dương tiểu thư bằng lòng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đến tập đoàn nhà họ Lục làm việc."
"Thật sao?" Trần Phương kích động đến mức đứng dậy. Bà đang muốn tiến lên cảm ơn Lục Vũ Trầm đàng hoàng.
“Dì hai, con cảm thấy em họ Ngữ Nhân vẫn là nên vào tập đoàn Chí Tôn, tập đoàn nhà họ Lục nói không chừng ngày nào đó sẽ sụp đổ đấy!”