**********
Anh ta thấy bối rối, sao bây giờ nhà Sở Nguyệt lại phát tài như vậy.
Đến cả lại loại xe chống đạn đặt chế cũng lái được.
Không phải vì trở về nhà mẹ mà giả bộ, cố ý đi thuê xe đó chủ.
Cũng chỉ có nghĩ như vậy mới khiến cho anh ta cảm thấy hợp lý.
Dù sao thì tin tức anh ta nghe được đều là cả nhà Sở Nguyệt không tốt.
Gì mà trước đây không lâu bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở, đến sinh sống cũng là vấn đề, sao lại lái nổi một chiếc xe sang trọng như vậy.
Ngay lập tức anh ta cười lạnh trong lòng cũng không xem là chuyện gì lớn.
“Này, mấy người các người ngây ngốc làm gì, nhanh chóng đến giúp tôi cầm đồ!” Trần Di xuống xe thấy mấy hậu bối nhà họ Trần thì lớn tiếng nói.
Trần Chí Cao và mấy người thanh niên đều sửng sờ một chút.
Gọi bọn họ giúp đỡ cầm đồ, CÓ sai không vậy, không phải là nên để cái tên bỏ đi kia cầm sao.
Nhưng mà nếu như hai tay của tên phế vật kia đều đầy đồ rồi, sao lại gọi Đại Ngưu đi bắp tay được.
Ngay lập tức Trần Chí Cao liếc mắt ra hiệu cho hai người thanh niên trong số đó. Hai người thanh niên đó lập tức đi lên giúp đỡ lấy đồ.
Sau đó anh ta dẫn theo Đại Ngưu và những người thanh niên khác đi đến trước mặt Thường Ninh.
Gương mặt cười hi hi nói: “Người này chắc là chồng của em họ tôi đúng không?"
Sở Nguyệt vội vàng giới thiệu nói: “Anh ta là con trai của cậu em, Trần Chí Cao!"
Bé con ở trong lòng của Sở Nguyệt rất an phận, tò mà mà nhìn đông ngó tây. Từ sau cải hôm mở miệng kia thì nhóc chẳng hề mở miệng lần nữa.
Khiến cho Sở Nguyệt vẫn luôn cho rằng ngày hôm đó xuất hiện ảo giác.
Thương Ninh mim cười gật đầu với Trần Chí Cao: "Chào anh họ!"
"Được được được." Trần Chí Cao giả bộ bắt tay với Thường Ninh.
Nhưng đợi lúc Thường Ninh vươn tay ra thì anh ta lại co tay lại, hét lên với Trần Đại Ngưu ở phía sau.
"Đại Ngưu, còn sững sờ làm gì, mau bắt tay với chồng em họ làm quen đi!"
Đại Ngưu ngốc cũng vội vàng vươn bàn tay to như cái quạt ra, không đợi nói thêm mà bắt lấy tay của Thường Ninh.
"Chồng em họ, hoan nghênh hoan nghênh!”
Tay vừa nắm thì Đại Ngưu liền bắt đầu lấy lực.
Gương mặt của nhóm người Trần Chí Cao hài hước đợi chờ nghe Thường Ninh phát ra tiếng thét thảm thương.
Nét mặt kia rơi vào trong mắt Sở Nguyệt, Sở Nguyệt chau mày lại.
Trần Chí Cao là người như thế nào đương nhiên cô rất rõ, để một tên ngốc như Đại Ngưu cố ý chạy đến bắt tay với chồng cô, ý trong đó không nói cũng hiểu, nhưng cô cũng không nói gì.
Dù sao thì cô cảm thấy người có thể khiến chồng cô chịu thiệt hình như còn chua xuất hiện. Căn bản cô không cần lo lắng gì.
Mà Thường Ninh cảm thấy sức mạnh đối phương truyền đến, cũng chỉ cười nhẹ.
Đại Ngưu dùng sức hồi lâu, kết quả phát hiện đối phương sao chẳng có một chút phản ứng nào.
Vậy là tăng thêm sức lực, nhưng sức mạnh của bản thân giống như đá rơi vào đại dương, vẫn không thu được phản ứng gì của đối phương.
Điều này không thể nào, cho dù là một tảng đá cũng nên bị anh ta bóp nát.
Tên này sao vẫn có thể không có chuyện gì.
Nhóm người Trần Chí Cao đợi hồi lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng hét thảm thương của Thường Ninh, không kìm được có hơi khó hiểu.
Nhưng mà bọn họ đều cho rằng Đại Ngưu vẫn chưa sử dụng sức mạnh chân chính.
Từng người dùng ảnh mắt thúc dục Đại Ngưu.
Mà lúc này Đại Ngưu đã ứa mồ hôi lạnh, cắn răng dùng hết sức mạnh từ lúc sinh ra đến nay.
Rắc một tiếng.
Một âm thanh nứt xương trong trẻo truyền đến.
Gương mặt của nhóm người Trần Chí Cao đều nở nụ cười, bàn tay của tên kia cuối cùng cũng gãy rồi, Đại Ngưu quá giỏi!
"Anh họ này, anh dùng sức quá lớn rồi sao." Ngay lúc này, Thường Ninh cười khẽ.
Mà bàn tay của Đại Ngưu cũng buông ra.
Đại Ngưu lập tức bụm lấy bàn tay, cuộn người lại, gương mặt đêu là nét đau khổ.
Lúc này nhóm người Trần Chí Cao mới phát hiện, người gãy tay lại là Đại Ngưu.
Ai ai cũng trừng lớn mắt, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Phải biết rằng Đại Ngưu đến con trâu cũng có thể quật ngã, sao lại có thể đấu tay không thắng tên bỏ đi kia.
Ngược lại không phải Thường Ninh có ý bóp gãy tay của Đại Ngưu, mà bởi vì Đại Ngưu đã dùng lực quả mạnh nên đã tự bóp gãy tay của mình.
"Thường Ninh mày hay lắm. Hôm nay là lần đầu tiên mày đến nhà họ Trần làm khách vậy mà lại không khách khí như vậy. Đại Ngưu nhiệt tình như vậy mà mày lại ức hiếp nó!”
Sau khi thất thần trong thời gian ngắn thì Trần Chí Cao lập tức chỉ trích nói.
"Sở Nguyệt, người chồng này của cô thật không biết lý lẽ. Đây không phải là người ta đang rành rành xem thường nhà họ Trần chúng tôi sao?"
Anh ta không quan tâm làm sao sức mạnh của Thường Ninh còn lớn hơn so với Đại Ngưu, mà trực tiếp chụp mũ lên đầu người này rồi tính tiếp.
“Đúng, quá không biết lý lẽ rồi, vừa gặp mặt đã ức hiếp Đại Ngưu!"
Mấy người thanh niên khác ai ai cũng lớn tiếng phụ họa trách cứ.
Nhưng trong lòng bọn họ có một chút mơ hồ. Dù sao thì sức mạnh Đại Ngưu lớn như vậy, bọn họ đều biết rõ nhất, vậy mà lại chịu thiệt trước mặt cái tên này. Tên đó làm bằng sắt sao?"
"Các người còn không biết xấu hổ, rốt cuộc là ai ức hiếp ai?" Lúc này Dương Ngữ Nhi lắc đầu đi đến: "Chồng chị họ Ninh Thường lần đầu đến đây, các người liền muốn ra oai phủ đầu. Lúc nãy chính miệng Đại Ngưu đã nói, các người còn không biết xấu hổ ở nơi này trách chồng chị họ Thường Ninh!"
"Chị họ, chồng chị họ, chúng ta vào thôi, đừng để tâm bọn họ." Nói xong, cô ta quàng tay Sở Nguyệt.
Lộ ra nụ cười ngọt ngào đối với Thường Ninh.
Chân mày của Trần Chí Cường nhăn lại, cực kỳ không vui nói: "Ngữ Nhi, sao cô lại hướng về người ngoài như vậy, cho dù như thế nào thì chuyện tên này làm bị thương Đại Ngưu lại sự thật. Chuyện này anh ta bắt buộc phải xin lỗi."
Mấy người thanh niên cũng lập tức chặn cửa cổng, lớn giọng nói.
"Đúng, phải xin lỗi Đại Ngưu, bằng không hôm nay đừng nghĩ đến chuyện đi vào của nhà họ Trần.
Mà lúc này đã thu hút không ít thân thích của nhà họ Trần đến.
Họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ với Thường Ninh và Sở Nguyệt.
Dù sao thì Sở Nguyệt gả cho một đứa bỏ đi, chưa cưới đã có bầu là chuyện mà ai cũng biết. Bình thường bọn họ cũng bán tán không ít.
Sở Nguyệt âm thầm cắn môi. Hôm nay cô đến là để chúc thọ ông ngoại, không phải đến để nhận sự khinh bỉ và cười chê này.
Lúc đang muốn phát tác thì Thường Ninh đã lặng lẽ kéo cô lại.
Sau đó Thường Ninh mim cười nói với Trần Chí Cao:
"Có phải tôi xin lỗi rồi là có thể đi vào??
Hiện tại anh không có hứng thú để so đo với mấy người này, cũng không muốn làm mọi chuyện lớn lên. Dù sao mục đích đến hôm nay là chúc thọ ông ngoại của Sở Nguyệt, anh không muốn gây thêm rắc rối.
Lập tức đến trước mặt Đại Ngưu, vươn tay muốn kéo Đại Ngưu lên.
Gương mặt của Đại Ngưu lại đầy sự hoảng hốt, thậm chí bị dọa đến ngã bệt mông xuống đất.
Suy cho cùng thì anh ta chưa từng nhìn thấy người có sức mạnh lớn hơn anh ta. Điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thấy một màn này thì gương mặt của những người vây xem đều sửng sờ. Không thể nào hiểu được tại sao Đại Ngưu lại sợ một đồ bỏ đi.
Trần Chí Cao âm thầm mắng Đại Ngưu một tiếng, đi lên phía trước một bước, nói: "Thường Ninh, có phải cậu nhìn thấy Đại Ngưu thật thà nên có mưu đồ ức hiếp nó!"
Lời này nói ra khiến ai ai cũng đưa mắt nhìn nhau.
Sức mạnh cũng Đại Ngưu lớn như vậy, đến một con trâu cũng có thể quật ngã thì ai dám ức hiếp anh ta chứ.
Nhưng mà nhìn bộ dáng của Đại Ngưu thì thật sự sợ tên ngốc kia.
Cho nên mọi người cũng cho rằng Thường Ninh ức hiếp Đại Ngưu. Còn về ức hiếp như thế nào thì bọn họ không quan tâm.
“Ôi chao, không nhìn ra được, cái đồ bỏ đi này đến Đại Ngưu cũng dám ức hiếp. Rốt cuộc là đến chúc thọ hay là đến gây lộn vậy?”
Ngay lúc này giọng nói của mẹ Dương Ngữ Nhi là Trần Phương truyền đến: “Ngữ Nhi, con ở bên đó làm gì, mau đứng qua đây, đừng có ở cùng đồ bỏ đi." Bà ta đối với Thường Ninh vẫn luôn ý kiến không ít. Dù sao thì Thường Ninh đã từng vênh mặt để bà ta nhìn thấy.
"Con rể của tôi làm sao nào?"
Vừa hay Trần Di cầm xong đồ đi ra, đã nghe thấy em gái mình mắng Thường Ninh. Vả lại còn nhìn thấy một nhóm người vây quanh Thường Ninh và Sở Nguyệt thì đột nhiên bốc hỏa lên.