Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cậu Ninh muốn đạt được tốc độ của đại soái, đừng nói là ba tháng, e rằng ba năm vẫn chưa đủ.
Bây giờ đại soái nói ba tháng là khá lâu rồi, có phải điên rồi không.
"Vậy anh nghĩ tôi cần bao lâu?" Mặt của Thường Ninh Có chút đỏ bừng, hỏi.
"Đây là huấn luyện của cậu, chứ không phải của tôi, sao cậu lại hỏi tôi?" Kiêu Long lạnh lùng quét một mắt Thường Ninh.
Thường Ninh cắn răng, “Một tháng!"
Đội trưởng Phương gác tay lên trán, một tháng, sao mà có thể? Cậu Ninh, bộ cậu không thể nhường bộ, nịnh not đại soái một chút, có khi đại soái sẽ không cho cậu áp lực lớn như vậy, sao lại tự làm khó bản thân mình.
Mà Kiêu Long chỉ lạnh lùng nhìn Thường Ninh, "Một tháng? Với tôi thì vẫn còn khá dài, nhưng mà, với cậu thì chắc chỉ có thể như vậy thôi.”
Trên mặt Thường Ninh ngoài việc đỏ bừng lên, trong lòng còn có chút phẫn nộ, bị người khác khinh thường như vậy, người hiền đến mức nào cũng phải nổi giận.
Phảng phất trong mắt Kiêu Long, anh chính là một tên phế vật.
Như thế nào gọi là chỉ có thể như vậy?
Anh nhất định sẽ chứng minh cho Kiêu Long thấy, anh không phải là một phế vật!
Kiêu Long rời khỏi rồi, nhưng lúc rời đi, khóe miệng nhếch lên để lộ một ý cười.
"Cậu Ninh, tôi cảm thấy cậu không thể làm được trong một tháng, phải biết rằng lúc trước bọn tôi phải huấn luyện nửa năm mới qua được, với lại kỷ lục cao nhất cũng chưa đột phá mười phút, tốc độ như của đại soái, bây giờ hầu như không ai có thế làm được. Hay là từ bỏ đi, dù sao cũng có chúng tôi bảo vệ cậu!"
Đội trưởng Phương lúc này vừa thở dài vừa nói.
Nếu như trong vòng một tháng có thể được như đại soái, có được coi là con người nữa không?
Thường Ninh chỉ trầm mặc không lên tiếng.
“Hoặc là cậu huấn luyện từ từ, không nhất định phải làm theo yêu cầu của đại soái, cũng có thể nâng cao thực lực của mình."
Đội trưởng Phương lại nói tiếp, cậu sợ những lời vừa nãy làm tổn thương lòng tự tôn của cậu Ninh.
“Có phải tôi đến đây lúc nào cũng được phải không?" Thường Ninh hỏi dò.
Đội trưởng Phương gật đầu, “Đương nhiên, cậu có thể đến đâu bất cứ lúc nào.”
Thường Ninh gật đầu, "Vậy thì không vấn đề gì." Sau đó anh lần nữa đến trước gỗ cân bằng.
Anh hít sâu một hơi.
Rồi lần nữa đạp lên đó.
Lần này, anh không còn cẩn thận như lúc trước, mà là trực tiếp chạy bên trên, theo đuổi cái cảm giác tốc độ đó.
Bịch!
Trọng tâm không vững, anh liền ngã xuống.
Nhưng sau đó, anh lại nhanh chóng bắt đầu lần nữa.
Sự té ngã không ngừng lặp lại, bò dậy, lại té lần nữa, lại bò dậy lần nữa.
Đội trưởng Phương đứng bên cạnh nhìn đến mức chân mày nhảy lên, cũng không dám ngăn cản.
Anh chỉ ở đó âm thầm thở dài, cậu Ninh vậy là muốn liều mạng sao.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Thường Ninh cuối cùng cũng có thể một hơi chạy hết thanh gỗ cân bằng.
Tuy nhiên tốc độ không thể so được với Kiêu Long, nhưng cũng khá là nhanh rồi.
Nhìn đến đội trưởng Phương có chút bất ngờ.
Anh cảm thấy không thể tin được, tốc độ này sắp nhanh bằng bọn họ rồi.
Tuy nhiên đây chỉ mới là ngày vòng đầu tiên, nhưng hôm nay chỉ mới là ngày huấn luyện đầu tiên của Thường Ninh thôi.
Anh đột nhiên cảm thấy, việc cậu Ninh qua vòng trong vòng một tháng không phải là không thể.
Nhưng tốc độ chắc chắn không đạt được đến mức xuất chúng như đại soái.
Nhưng mà, như vậy là đủ để chứng tỏ cậu Ninh này không hề đơn giản.
Anh cũng bắt đầu nhìn Thường Ninh bằng con mắt khác. Nhưng Thường Ninh không hề có chút đắc ý, dù sao thì đây cũng mới chỉ là bước đầu mà thôi, so với mục tiêu của anh vẫn còn rất xa.
Thay một bộ đồ mới, tắm rửa sạch sẽ, anh mới rời khỏi đại soái phủ.
Tuy trên người có chút vết bầm, nhưng may là có y phục che chắn nên không sợ nhận ra.
Trước khi anh tới đại soái phủ, có gọi điện với Sở Nguyệt, bảo là đang ở cùng đội trưởng Phương.
Sở Nguyệt biết anh ở khách sạn an toàn nên cũng yên tâm, bởi vì trước kia Thường Ninh có nói với cô là anh muốn cảm ơn đội trưởng Phương, nên đối với việc Thường Ninh về nhà trễ như vậy, cô cũng không hỏi gì nhiều.
"Ha ha..."
Thường Ninh vừa về nhà không lâu, bên cửa liền truyền đến tiếng cười lớn của mẹ vợ Trần Di.
Đợi người vào nhà rồi, càng cười không ngưng được.
Còn Sở Sơn Hà nhìn trông sắc mặt không tốt lắm.
"Đừng cười nữa, có gì đâu mà mắc cười." Sở Sơn Hà khó chịu nói.
"Sao tôi lại không được cười, nhà Sở đó là đáng đời, tôi cười cũng không được cười sao?" Trần Di lập tức nghiêm mặt.
“Ông đừng quên là, ông bây giờ không còn là người của nhà Sở nữa, bọn họ không đáng để ông đồng tình!"
Sở Sơn Hà âm thầm thở dài, cũng không nói gì nữa.
"Mẹ, mẹ cười gì vậy ạ?”
Sai khi Sở Nguyệt trở về, liền chăm con trong nhà, vẫn chưa biết nhà Sở đã xảy ra chuyện gì.
Trần Di chỉ là đi dạo một vòng bên ngoài, cũng mới vừa nãy biết được tin, vừa biết tin, bà liền không nhịn được cười lớn.
“Con gái, con vẫn chưa biết sao, nhà Sở bây giờ thảm rồi, công ty bị đóng cửa điều tra, mấy hạng mục lớn cũng bị hủy hết rồi, đến Sở An hải cũng bị bắt vào tù, nghe nói ông già đó tức đến mức ói máu, con nói cải này có phải là báo ứng không!”
Trần Di nói đến, lại nhịn không được ha ha cười lớn.
Sở Nguyệt ngây người.
Sau đó cô bất giác nhìn sang Thường Ninh.
Trần Di thấy phải ứng của con gái mình, lập tức ngừng cười, cũng liếc mắt nhìn Thường Ninh một cái, “Con gái, không lẽ con tưởng là tên phế vật này làm cho nhà Sở ra nông nổi này sao?"
Thường Ninh nhún vai, "Không chừng là tôi làm thật."
“Chậc, tên phế vật như cậu, có khả năng lớn vậy sao? Nếu như cậu có năng lực đó, còn chạy đến nhà này ở rể làm gì? Suốt ngày cũng không thấy cậu làm được chuyện nghiêm túc gì, trừ khi cậu có thể giúp nhà này chuyển đến căn nhà to như biệt thự Phú Cảnh Nhất Hào, có lẽ tôi sẽ tin một chút."
Trần Di khinh bỉ nói.
Đúng lúc bà vừa có một người chị em giả ở vườn hoa Phú Cảnh mua một căn nhà, bà cũng sang xem, mới biết được trong số biệt thự ở vườn hoa Phú Cảnh, nổi tiếng nhất là biệt thự Phú Cảnh Nhát Hào, nhưng nghe nói là được người khác dùng một tỉ mua rồi.
Lúc đó bà bị dọa hết hồn.
Căn nhà như vậy, nếu như bà được ở, chắc chắn sẽ hạnh phúc chết đi được.
Thường Ninh sờ mũi mình, “Cái này không phải không thể, nhưng nếu tôi mua rồi, thì hà cớ gì phải cho các người vào ở?"
"Ây da, tên phế vật như cậu là đang mỉa mai bà sao? Sở Nguyệt, con nhìn xem, cái thằng chồng con là cái tính gì đây, nêu như cậu ta thật sự có thể mua được biệt thự Phú Cảnh Nhất Hào, bà đây quỳ trước mặt cậu ta còn được!"
Trần Di tức giận nói.
Thường Ninh thật là muốn khoe khoang một chút chia khóa biệt thự, để người mẹ vợ này của mình quỳ xuống. Lúc nào cũng bị bà ta leo lên đầu mình ngồi, anh thật muốn cho bà biết chút giáo điều.
Nhưng nhìn Sở Nguyệt, anh liền vứt bỏ suy nghĩ này.
Dù sao cũng không nên khiến vợ khó xử.
"Được rồi, mẹ, Thường Ninh chỉ là đang đùa với mẹ thôi, mẹ đừng tưởng là thật nha." Sở Nguyệt khuyên nhủ.
“Hứ, bà đây hôm nay vui, không tính toán với cậu." Trần Di hứ một tiếng với Thường Ninh.
Sau đó bà nói với Sở Nguyệt: "Đúng rồi, dì hai con ngày mai sẽ qua đây, bảo là em họ con được Tập đoàn Chí Tôn tuyến rồi, hay ngày mai con nghỉ một ngày, chơi với bọn họ chút."
"Mẹ, trưa mai chắc chắn không được, trong xưởng còn rất nhiều việc để con xử lí, hay buổi chiều đi, con dẫn bọn họ ra ngoài ăn một bữa.”
"Như vậy cũng được, vậy mai để tên phế vật này đi đón bọn họ." Trần Di trợn mắt nhìn Thường Ninh nói.
Sở Nguyệt cũng nhìn sang Thường Ninh.
Thường Ninh gật đầu, “Tôi sao cũng được."
"Vậy được, mai em để lại xe cho anh."
Vốn dĩ Sở Nguyệt còn có rất nhiều điều muốn hỏi Thường Ninh, nhưng ba mẹ vừa về, nên cô cũng không muốn hỏi thêm.
Ngày thứ hai.
Đứa bé vẫn được giao cho dì là Sở Nhiễm.
Thường Ninh liền lái xe đến trạm xe lửa.
Rất nhanh, thấy một cặp hai mẹ con bước ra khỏi trạm xe.
Di hai của Sở Nguyệt thì trước đây có gặp qua một hai lần, nhưng trí nhớ của Thường Ninh không tệ, ngay lập tức liên nhận ra.
Nhưng dì hai của Sở Nguyệt ăn mặc có chút màu mè, tây không tây, quê không quê, cảm giác không đâu ra đâu.
Nhưng bộ đồ trên người trông có vẻ không hề rẻ tiền, nhưng lại mặc không ra khí chất.
Em họ của Sở Nguyệt chừng hai chục tuổi, ngũ quan cũng khá xinh xắn, nhưng mà lớp trang điểm quá đập, ngược lại còn che đi một chút bản chất.
Trên người toàn thân là đồ hiệu, đeo rất nhiều món trang sức nhỏ, cặp mắt lúc nào cũng hướng lên trời, vừa gặp có thể khiến người khác lầm tưởng là đại tiểu thư nhà nào.
"Ây da, sao lại là tên phế vật cậu đến đón chúng tôi, Sở Nguyệt đâu?" Di hai nhìn Thường Ninh, có vẻ rất tức giận nói.
"Sở Nguyệt có chút việc, dì hai, con đến rước di không phải cũng giống nhau sao?" Thường Ninh cười nói.
"Sao lại như nhau?" Di hai liếc Thường Ninh một cái, "Tên phế vật nhà cậu, đừng lây khí xui đến cho chúng tôi."
"Thôi đi mẹ, có người đến đón là được rồi.” Em họ của Sở Nguyệt tuy cũng khinh Thường Ninh, nhưng tính cách cũng đỡ hơn.
Di hai nhìn chiếc xe bên cạnh của Thường Ninh, “Chậc, vậy mà cũng dám lái tới một chiếc xe mà ai cũng có?"