**********
"Tại sao lại như vậy?"
!
Khi Sở An Hải nhận được tin tức về cái chết bất ngờ của Lưu gia gia chủ, ông không khỏi bàng hoàng.
Hắn tận mắt nhìn thấy Lưu Nguyên Kiệt mang theo bao nhiêu người, thậm chí hắn còn biết Lưu Nguyên Kiệt đã thuê ba sát thủ cao thủ.
!
Nhưng cách này, không những không giết được thằng nhóc đó mà còn mất mạng.
Tất nhiên hắn sẽ không tin rằng đó là một cái chết tình cờ, rõ ràng là đã bị tên nhóc đó giết chết.
!
Sau đó hắn suy sụp dựa lưng vào số pha, nhắm mắt lại, cả người run lên.
Rốt cuộc, Thường Ninh thậm chí đã giết chết Lưu Nguyên Kiệt.
!
Sự tàn nhẫn và thủ đoạn này thật sự đã vượt quả sự tưởng tượng của hắn.
Trong lòng hắn chợt hiện lên một tia sợ hãi.
!
Nhưng trong lòng hắn vẫn không phục, nhà họ Lưu quá vô dụng, còn không địch nổi một tên nhóc hôi thối.
Uổng công trước đây hắn đối với nhà họ Lưu rất khiêm tôn.
!
Sau đó hắn đột nhiên mở mắt ra uống một hớp rượu, "Thường Ninh, cậu đừng tự đắc, tôi một ngày nào đó sẽ cho cậu biết tay!"
"Thường Ninh, sao cậu lại ở đây?"
!
Thường Ninh đột nhiên đến công ty Sở gia.
Mọi người trong nhà họ Sở đều rất kinh ngạc, Sở Gia Lương lập tức nhìn chằm chằm hỏi.
!
Vài tên đàn em nhà họ Sở khác cũng nhìn Thường Ninh với vẻ mặt không tốt.
"Tôi đến đây làm gì? Tất nhiên là đến đuổi bọn người đi rồi!" Thường Ninh chỉ cười.
!
"Đuổi chúng tôi đi? Thường Ninh, cậu uống nhầm thuốc sao? Đây là công ty của nhà họ Sở. Tại sao lại đuổi chúng tôi đi?" Sở Gia Lương tức giận nói.
"Đúng vậy, đuổi chúng ta đi? Cậu có tư cách gì?" Những tên đàn em khác cũng tức giận nói.
!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thực lực của Thường Ninh, bọn họ thật sự muốn xông lên, túm lấy cổ áo tên này ném ra ngoài.
Thật quá kiêu ngạo khi chạy đến chỗ của họ và đuổi họ di.
!
Thường Ninh chỉ cười, sau đó hỏi: "Lão gia đâu?"
"Ông nội đang nghỉ ngơi, Thường Ninh, tôi biết bây giờ cậu rất ngông cuồng, nhưng đây vẫn luôn là lãnh địa của nhà họ Sở, cậu đừng quá đáng quá!"
!
Sở Gia Lương chua xót nói.
Hắn hiện tại thật sự rất sợ Thường Ninh, thậm chí còn coi Thường Ninh là bệnh thần kinh, hắn thật sự không dám kiếm chuyện với anh.
!
"Vậy thì gọi ông ta qua đây." Thường Ninh chỉ nhẹ nhàng nói.
"Thường Ninh, đừng đi quá xa, hôm nay cậu đến đây muốn làm gì?"
!
"Tôi không phải rồi sao, đuổi bọn ngươi đi đi, nơi này không còn thuộc về nhà Sở của mấy người nữa!"
"Chuyện gì đã xảy ra?"
!
Lão Sở chống gậy bước vào, một nhóm người la hét, điều này đã khiến kinh động ông.
Về việc Lưu Nguyên Kiệt đến giết Trường Ninh ngày hôm qua, Sở An Hải dù sao cũng không nói cho cha hắn biết, loại chuyện này càng ít người biết, càng dễ dàng hành động. Cuối cùng, sự việc lại hoàn toàn vượt quá mong đợi của hắn nên hắn hoàn toàn không đề cập đến.
!
Bây giờ cả nhà Sở gia thậm chí còn không biết điều đó.
Nhìn thấy Thường Ninh, gương mặt của lão Sở trầm mặc không thế tin được.
!
"Cậu đang làm gì ở đây?"
“Ông nội, cậu ta vừa chạy đến đã nói muốn đuổi chúng ta đi, ông nói cậu ta có phải uống nhầm thuốc rồi không?" Sở Gia Lương lập tức nói.
!
"Hừm, đuổi chúng ta đi? Cậu có tư cách gì?" Lão Sở hừ lạnh một tiếng.
"Tư cách gì? Tư cách này!"
!
Thường Ninh vứt tập tài liệu trên tay lên bàn, sau đó gọi một tiếng, "Cậu có thể lên đây rồi ."
Mọi người đều không biết anh đang muốn làm gì.
!
Lúc này, một số đàn em mạnh dạn chạy đến lấy tài liệu.
“ò, đây không phải là hợp đồng ủy quyền của Sở gia chúng ta sao? Sao lại có thể ở trong tay cậu?" Bọn họ cũng đột nhiên kêu lên.
!
Lão Sở nghe thấy đó là hợp đồng ủy quyền của công ty, sắc mặt có chút thay đổi, "Mang qua cho tôi xem."
Vài tên đàn em vội vàng đưa tài liệu cho ông lão.
!
Sở lão gia liếc mắt nhìn, trên trán đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Sau đó ông đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thường Ninh, "Cậu lấy bản hợp đồng này ở đâu ra?"
!
Trước đây, gia đình Lưu sở hữu 70% tài sản của gia đình Sở, vì vậy công ty của Sở gia đã thuộc về Lưu gia
Nhà họ Lưu cũng có thể đến tiếp quản công ty của Sở gia bất cứ lúc nào.
!
Nhưng lão gia họ Sở lúc đó còn tưởng rằng Lưu gia chỉ muốn nắm cơ nghiệp trong tay, không nói sẽ đến tiếp quản công ty Sở gia.
Cho nên ông chưa bao giờ lo lắng Lưu gia sẽ đột ngột tiếp quản công ty Sở gia.
!
"Nó đến từ đâu? Đương nhiên là nhà họ Lưu đưa cho tôi!" Thường Ninh chỉ cười nhẹ.
"Làm sao mà nhà họ Lưu đưa nó cho cậu được?" Ông Sở nghiêm nghị nói.
!
"Lão gia à, ông đấy, đúng là đã già rồi!" Trường Ninh chỉ lắc đầu nói.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đi tới.
!
Đeo một cặp kính, rất lịch sự
"Lão Sở, xin chào, tôi là Hứa Trí hàng đến từ công ty luật sư Trí Hàng ở tỉnh thành. Ông Lưu Minh đã nhờ tôi đại diện cho ông ấy và nói với ông rằng bây giờ công ty này đã thuộc về ông Thường Ninh, và mọi thủ tục đều hợp lý và hợp pháp! Vì vậy, ông Thường Ninh đã có quyền mời mọi người rời khỏi đây!"
!
Lão Sở lùi về sau hai bước, ngồi xuống ghế.
Ngay cả luật sư từ tỉnh thành cũng được mời đến, ông còn có thể nói gì nữa.
!
Rốt cuộc, phần lớn tài sản của gia tộc Sở gia đều thuộc về Lưu gia
Họ Lưu cũng có quyền làm như vậy.
!
Chỉ là trong lòng hắn rất ghét, nhà họ Chu sao có thể làm loạn đến mức này.
Sau đó hắn đột nhiên nhìn về phía Thường Ninh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nhà họ Lưu sao lại tặng cho cậu món quà này!"
!
Ông khó mà tin được Thường Ninh đã đánh chết Lưu thiếu gia?
Nhà họ Lưu làm sao có thể chuyển tài sản của nhà họ Sở cho anh ta?
!
"Muốn biết có thể hỏi con ngoan của ông!"
Thường Ninh chỉ chế nhạo.
!
Sau đó anh xua tay, "Bây giờ tất cả biển khỏi đây cho tôi!"
Thế lực này khiến nhà họ Sở khiếp sợ.
!
Thường Ninh dám giết người, ai cũng phải sợ hãi.
Và với cái vẫy tay này của anh ta, một số người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ tràn vào ngay lập tức.
!
Không để bọn họ nói, nắm bọn họ lên và ném ra bên ngoài
Sau khi đám người họ Sở bị ném ra ngoài.
!
Mọi người đều tràn đầy phẫn nộ chính trực, nhưng không dám quay lại lần nữa.
"Ông nội, làm sao bây giờ? Công ty thật sự giao cho cậu ta sao?" Sở Gia Lương rất không muốn.
!
Mất đi công ty Sở gia, thì còn lại gì.
Ông Sở giận dữ chống nạng, "Cha cháu đâu, người ở đâu, gọi cho nó đến gặp ta ngay!"
!
Rồi ông quay lại ngôi nhà cũ mà không thèm ngoảnh lại.
Rốt cuộc ông ta sợ bị mất mặt, công ty của mình mà mình lại bị đuổi ra ngoài, chuyện này nếu để người khác biết được thì ông ta không biết để mặt mũi vào đâu.
!
“Bố, Lưu gia gia chủ Lưu Nguyên Kiệt, đã đột ngột qua đời vào ngày hôm qua!" Sau khi Sở An Hải về đến nhà, hắn cúi gắm mặt nói.
Hắn không dám nói với ông già chuyện hôm qua.
!
Hắn sợ rằng sau khi biết chuyện thì lão gia sẽ thực sự sợ Thường Ninh.
Đây là điều hắn không muốn thấy
!
Rốt cuộc, anh vẫn rất không cam tâm.
Mọi người trong Sở gia đều bàng hoàng khi nghe câu này.
!
Lão Sở cũng lập tức đứng lên, vẻ mặt đầy khó tin, "Cái gì, Lưu gia gia chủ đột ngột qua đời ư?"
"Vâng, ba, tin tức này là chính xác. Sở An Hải ngẩng đầu nói: “Vậy hiện tại mọi chuyện trong nhà họ Lưu đều là do con trai cả của Lưu Nguyên Kiệt - Lưu Minh nắm quyền.”
!
Vẻ mặt ông Sở nhất thời thay đổi.
Sau đó ngồi xuống.
!
"Ngay cả như vậy, tại sao nhà họ Lưu lại giao tài sản của Sở gia cho tên nhóc kia?"
"Không biết thằng nhóc đó đã dùng phương pháp gì để lôi kéo Lưu Minh làm chuyện này, nhưng điều chắc chắn là Sở gia chúng ta bây giờ đã đến mức sinh tử rồi!"
!
Sở lão gia tử trừng mắt nhìn Sở An Hải, "Còn cần phải nói chuyện này sao? Ngay cả công ty cũng đã trở thành của người khác rồi, sắp tới chúng ta còn có thể không giữ được cái nhà cổ này!"
"Vậy ba, không nên dùng quan hệ đó sao?" Sở An Hải lúc này nói.
!
"Mối quan hệ gì?” Sở Gia Lương cùng đám hậu bối có chút không rõ.
Ngoài quan hệ với nhà họ Lưu ở tỉnh thành, Sở gia còn có mối quan hệ lớn nào mà họ không biết.
!
Sau khi lão Sở lại trừng mắt nhìn Sở An Hải, trong lòng có chút suy tư.
Ai cũng không dám nói.
!
Sở An Hải cũng đang chờ quyết định của lão gia.
Hắn đã sớm biết gia cảnh của Sở gia hơn hẳn bây giờ. Nhưng mà, hắn cũng biết lão tử sẽ không dễ dàng lợi dụng quan hệ trước khi sống chết.
!
Hắn từ trước đến nay không khống chế được thực lực của Chu gia, bởi vì lão gia tử luôn không chịu nói cho hắn biết mối quan hệ đó.
Ngay cả Thần Li cũng là quân cờ được hắn bố trí bên cạnh lão nhân gia, nhưng hắn vẫn không phát hiện ra được gì.
!
"Mọi người đi xuống trước đi."
lão Sở lúc này phất tay, cho đám hậu bối lui ra.
!
Những tên đàn em đó tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám trái lời, đồng loạt lui ra ngoài.
Sở Gia Lương không có rời đi.
!
Hắn là đứa cháu yêu quý nhất của ông nội, và hắn tin rằng ông nội sẽ không đuổi nó đi.
Cuối cùng, lão đại trừng mắt nhìn hắn, "Cũng đi xuống!"
!
Sở Gia Lương đành phải rút lui trong tuyệt vọng.
Trong toàn bộ đại sảnh, chỉ còn lại có ông Sở và Sở An Hải.
!