**********
Thường Ninh trề môi mà nói.
Vốn dĩ anh định tự mình đi tìm đại soái Kiêu Long để xin mấy tấm thiệp mời.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại, dường như đại soái Kiều Long có một chút thành kiến đối với anh, anh vẫn không nên đường đột đến.
Thế nên anh đã để chủ tịch Tô thay anh đi làm chuyện này.
Nhưng nào ngờ đâu chủ tịch Tô lại tới tim trưởng ban làm việc.
Chỉ là, dù sao thế nào đi nữa thì thiệp mời cũng đã lấy được rồi.
Lúc này anh nhin ông cụ Sở một chút rồi mở miệng: “Ông nội, về chuyện thiệp mời thì cháu đã giải quyết xong rồi, như thế thì có phải ông nội nên đưa giấy tờ đất cho chúng cháu không?"
Ông cụ Sở còn chưa kịp cất lời thì Sở Gia Lượng đã lên tiếng đáp lại ngay.
"Ông nội, mấy cái thiệp mời này chắc chắn không phải là do cậu ta lấy được đâu! Chuyện này chẳng ai có thể chứng minh được là thư kí Cao sẽ vì cậu ta mà đến!"
"Không sai, ông nội, cái tên vô dụng này chỉ là may mắn lấy được mà thôi. Chuyện này nhất định là do anh ta lợi dụng mối quan hệ của Thu Huy để đưa thư kí Cao đến!" Sở Hân cũng bắt đầu kêu gào
Sau đó, cô ta còn chạm chạm vào Tào Thu Huy: “Thu Huy, anh nói mau đi, nói là anh đã mời thư kỳ Cao tới đi!"
Đề bọn họ tin rằng mấy cái thiệp mời kia là do Thường Ninh đem tới, nó còn khó chấp nhận hơn so với việc đánh chết bọn họ nhiều.
Ngay lập tức, Tào Thu Huy cũng lên tiếng đáp trả: “Ông nội, quả thật trước đây con có nhờ người đi xin mười tấm thiệp mời, con sợ ông lo lắng sốt ruột nên đã lấy trước hai tấm. Mà thư kí Cao cũng thường xuyên giúp đỡ của tiệm của dượng con, con khẳng định chuyện này là do thư ki Cao nề mặt mũi dượng con nên đã đích thân đưa tới cho con!"
Dượng của anh ta là bố của Y Tử Hàn - Y Thanh Sơn, ông chủ của Y Đường Trai - cửa tiệm bán đồ đồ cổ bằng ngọc có tiếng nhất Phàn Thành.
Vốn dĩ ông cụ Sở cũng khó mà tin rằng Thường Ninh có thể làm được, nhung sau khi ông nghe Tào Thu Huy nói thì ông nhất thời giác ngộ.
Cũng không tồi, nếu như thằng vô dụng này thật sự quen biết thu kí Cao mà nói, thì tại sao ngay cả cái liếc nhìn mà thư kí Cao cũng không thèm dành cho anh. Có thể thấy rõ ràng là thư kí Cao không hề quen biết cái thằng ăn hại này.
Mà dượng của Thu Huy - Y Thanh Sơn thì lại khác, quả thật mấy người quyền cao chức trọng thích giúp đỡ của tiệm của ông nhất, ông cũng có được phần mặt mũi.
"Thường Ninh, lá gan của cậu cũng lớn quá nhi? Lại dám cướp đi công lao của Thu Huy!” Lúc này, ông cụ Sở hạ giọng quát mắng anh.
Vốn dĩ đôi vợ chồng Sở Son Hà còn đang cảm thấy khá vui vẻ vì anh đã thật sự lấy được thiệp mời, cuối cùng thằng con rể ăn hại này cũng cho bọn họ có chút mặt mũi.
Hơn nữa, lại còn là trưởng phòng làm việc của thư kí Cao đưa đến nữa chứ.
Mà lúc này anh lại bị ông cụ Sở cất giọng quát mắng thì họ cũng lập tức lắng xuống.
Suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng đúng, làm sao cái tên vô dụng này quen biết được thư kí Cao cơ chứ.
Hóa ra tất cả chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, hại bọn họ mừng hụt một phen.
Thậm chí, Trần Di còn khạc nhổ nước miếng ngay đằng sau lưng Thường Ninh.
Trong lòng Sở Nguyệt cảm thấy có hơi phức tạp, cô rất muốn tin tưởng Thưởng Ninh nhưng cô lại không có cách nào để thuyết phục bản thân cô tin Thường Ninh.
Nếu như đổi lại là Vương Chấn Đông gửi thiệp mời tới, thì có lẽ cô sẽ tin tưởng Thường Ninh.
Dẫu sao, chính cô đã tận mắt nhìn thấy cái thái độ mà Vương Chẩn Đông dành cho Thường Ninh.
Nhưng mà đó lại là trưởng phòng làm việc của thư kí Cao, hoàn toàn không thể so sánh người như thế với Vương Chấn Đông
Hơn nữa, khi thư kí Cao đến thì anh ta cũng không thèm liếc mắt qua bên này, rõ ràng là không quen biết với Thường Ninh, thể thì làm sao mà bảo cô tin cho được.
Lúc này, sắc mặt của Thường Ninh hơi tối lại, anh nói: “Ông nội đang muốn mâu thuẫn với chính mình sao?"
“Cái gì mà mâu thuẫn với chính tôi? Mấy cái thiệp mời này cũng đâu phải là do chính cậu lấy được, cậu cũng giỏi thật đấy, dám ở đây làm bộ làm tịch với tôi! Giờ thì mau nhận lỗi với Thu Huy đi, có khi tôi sẽ không so đo tính toán với cậu!" Ông cụ Sở hạ giọng nói.
“Nhận lỗi với anh ta? Anh ta xúng sao?" Thường Ninh cười khẩy một tiếng.
Cho tới bây giờ, cuối cùng anh mới thấy được bộ mặt của người nhà họ Sở, nó dày biết bao nhiêu.
Trắng mà cũng có thể nói thành đen.
Mặt dảy tới nỗi đủ khiến cho Tào Thu Huy không biết xấu hổ là gì, cứ như thế mà muốn đẩy công lao về cho bản thân anh ta thi cứ đầy thôi.
"Thường Ninh, tôi thấy anh thật không biết phải trái gi cả. Ông nội cũng đã nói hết lời rồi, chỉ cần anh nói lời xin lỗi với Thu Huy thi có thể ông nội sẽ không so đo với anh, mà anh lại còn mạnh miệng như thế nữa chứ!” Sở Gia Lượng vừa chỉ tay về phía Thường Ninh vừa nóng nảy lên tiếng.
"Đúng thế, anh mau nói xin lỗi với Thu Huy nhà chúng tôi đi, nếu không thì tôi sẽ áp dụng gia pháp nhà ông nội đấy!"
Sở Hân ngẩng mặt lên mà tỏ vẻ kiêu ngạo. Bây giờ cô ta chính là cô công chúa kiêu ngạo nhất nhà họ Sở, mang khí chất cao quý mà không ai với tới được.
"Thường Ninh, tôi thấy mọi người đều là vì lợi ích của con rể nhà họ Sở, vậy nên chỉ cần anh xin lỗi tôi thì tôi có thể xin ông nội tha cho anh!" Tào Thu Huy cười ha hả mà nói với Thường Ninh.
Rõ ràng ánh mắt kia của anh ta lộ hằn ý mau cầu xin anh ta đi, cầu xin anh ta thì anh ta sẽ bỏ qua cho anh.
"Đúng, nói xin lỗi đi!"
"Thường Ninh, anh phải nói xin lỗi!"
"Anh mà không nói xin lỗi thì phải áp dụng gia pháp thôi.”
Những người ở phía dưới cũng bắt đầu la lớn lên.
Đôi vợ chồng Sở Sơn Hà sợ bị liên lụy theo nên cũng hùa theo, họ nhìn Thường Ninh với ánh mắt giận dữ: “Mày mau nói xin lỗi với thiếu gia Tào đi kia, nếu không thì tụi tao cũng không tha cho mày đâu!"
"Hậu bối, cậu mau mau nói xin lỗi đi, nhìn cái vòng tay này, tôi thật sự không muốn cậu phải bị áp dụng gia pháp đâu!"
Đến cả Thẩm Lệ cũng lên tiếng nói.
Thưởng Ninh đảo mắt qua những người nhà họ Sở này một cách lạnh lùng.
"Được, được lắm, hóa ra đây mới chính là nhà họ Sở mấy người..."
Bốp!
Hai từ mặt mũi còn chưa kịp thốt ra thì cái bạt tai đã trực tiếp ngắt lời anh.
Sở Nguyệt thể mà lại vả Thường Ninh một cái bạt tai. Cô cắn chặt môi của bản thân, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ: “Anh mau nói xin lỗi với thiếu gia Tào đi!”
Thật ra thì trong thâm tâm cô cũng không vui vẻ gì mấy khi phải ép Thường Ninh phải nói lời xin lỗi với Tào Thu Huy.
Mặc dù Thường Ninh có hơi lớn tiếng nhưng anh cũng không hề xúc phạm Tào Thu Huy thật.
Nhưng ông nội đã thiên về phia Tào Thu Huy rõ ràng như vậy, có tranh cãi như thế đi nữa thì cũng chẳng được lợi lộc gi.
Huống hồ gì, nếu như cô không đúng ở bên ngoài thì cổ sợ ông nội sẽ thật sự áp dụng gia pháp với Thường Ninh mất.
Đó không phải là chuyện đùa, tuy nhà họ Sở chỉ là một gia tộc bậc ba nhưng luận về gia pháp thì lại cực kỳ nghiêm khắc.
Cây roi mây thấm dầu sẽ được sử dụng trong hình phạt, và nó vô cùng dẻo dai. Hơn nữa, trên cây roi mây còn có xước măng rô, tùy tiện đụng lên trên người một chút thì nó cũng có thể đâm chảy máu, không khéo thì ngay cả mạng cũng không còn.
Cô nhớ rõ năm đó cô đã phạm phải sai lầm lớn, chính cô đã bị ông nội dùng gia pháp trừng phạt
Sau khi cô bị quất một trận roi, cô chỉ giữ được lại nửa cái mạng. Đoán chừng cô phải dưỡng thương suốt ba tháng thì mới có thể xuống giường.
Cô không muốn cái cảnh trừng phạt này tiếp tục tái diễn trên người Thường Ninh!
Mà Sở Sơn Hà đã sớm sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch.
Lần trước ông cụ không dùng đến gia pháp, nhưng lần này tuyệt đối không phải là đùa.
Nhớ lại cảnh trừng phạt mà ông ta đã từng thấy, lúc này không lạnh mà cả người ông ta lại run lẩy bẩy.
"Tên vô dụng đáng chết này, mày mau nói xin lỗi đi, nếu còn không xin lỗi nữa thi ông cụ sẽ thật sự dùng gia pháp với mày đó."
Thường Ninh che mặt lại, anh nhìn Sở Nguyệt với ánh mắt như không thể tưởng tượng nổi.
Sở Nguyệt không tin anh thi anh có thể hiểu, nhưng tại sao cô lại tát anh chứ.
Chỉ là rất nhanh anh đã nghĩ tới việc mấy ngày nay, đều đặn mỗi ngày vợ anh phải bận bịu đủ thứ chuyện trong nhà máy, buồn bực rồi bị mất khống chế một chút cũng là chuyện rất đỗi binh thường.
Nhưng mà chuyện cô muốn anh xin lỗi cái hạng người như Tào Thu Huy, không có cửa đâu.
"Anh sẽ không xin lỗi."
Sở Nguyệt cắn đôi môi của bản thân mạnh đến nỗi rỉ ra máu, cô tức giận mà giậm châm một cái: “Em nói anh xin lỗi, tại sao đầu óc anh cứ ngu muội như thế chứ!”
"Người đâu, bắt đầu áp dụng gia pháp nhà ta!" Lúc này ông cụ Sở đã thật sự nổi giận.
Mà khi này, Thường Ninh bước tới một bước, anh nói: “Tôi không muốn ông cứ động tí là nói tới gia pháp, vợ tôi lễ phép với ông đây là vì cô ấy là cháu của ông, ông có tư cách gì mà áp dụng gia pháp đó với tôi chứ!"
Tất cả mọi người đều hoảng hốt!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net