**********
“Hừ, bọn họ đã bao giờ biết mang ơn con chưa?" Sở An Hải lạnh giọng hừ một tiếng.
"Ba, nếu như cả nhà bọn họ vong ơn bội nghĩa, chúng ta có phải nên thu hồi cái xưởng đó lại?" Sở Gia Lượng mặt tức giận nói.
Sở An Hải nhấp một ngụm trà, "Nếu có thể thu hồi lại được thì ba đã thu ngay rồi, bây giờ càng không phải lúc thích hợp, thực lực của tập đoàn Chí Tôn không phải dạng vừa, vận khí của đứa cháu gái này của ta thật tốt, kết bạn thôi mà cũng leo đến được tận con trai của Ngô phó tổng."
"Lẽ nào cứ để như vậy sao?" Sở Gia Lượng không cam tâm tức tối nói: "Con còn nhìn thấy nhà bọn họ mua được một con xe, cứ tiếp tục như vậy, tiền mà xưởng đó kiểm được sớm muộn gì cũng rơi hết vào túi tiền của bọn họ.”
Sở An Hải trầm tư một lát, sau đó nói ra một câu khá có ý nghĩa: "Xưởng hiện tại thật sự vô cùng khó để thu hồi lại, nhưng nếu như tập đoàn Chí Tôn thật thất vọng về bọn họ, con nói xem, bọn họ còn có thể tiếp tục hợp tác sao?"
Đầu tiên Sở Gia Lượng ngó ra một chút, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt liền sáng lên, “Ý của ba là muốn con phá hoại sự hợp tác của bọn họ?"
"Làm sao có thế nói là phá hoại? Là năng lực của bọn họ không tới, tiếp nhận không nỗi đòn lớn như vậy!"
Sở An Hải cười một cách đầy thâm thúy, “Nếu như bọn họ không có đủ năng lực đó, nhưng tập đoàn Chí Tôn đã đầu tu vào không biết bao nhiêu là Tiền bạc, đến lúc đó nhất định sẽ chọn một người thích hợp để hợp tác, so với việc cái xưởng đó có thu hồi lại được hay không còn có khác biệt sao? Nói không chừng có thể khiến cho tập đoàn Chí Tôn đầu tư vào hạng mục của chúng ta, bắt tay vào hợp tác thật sự!”
Sở Gia Lượng ngơ ra một lát, ông ba của mình thật sự là một con cáo già, sau đó cũng cười tít cả mắt nói, "Hiểu rồi!"
"Chuyện này cần phải đi tìm một số người đi làm, tiền không phải là vấn đề, nhưng sự việc nhất định phải giải quyết ổn thỏa!" Sở An Hải lúc này vỗ vỗ vai con trai, nghiêm túc nói.
Sở Gia Lượng cũng gật đầu một cách trịnh trọng, "Ba, ba yên tâm, chuyện này nhất định con sẽ làm thật tốt!”
Sở Nguyệt mấy ngày này thật sự đủ bận rộn rồi.
Mở rộng công xưởng, đổi mới thiết bị.
Một đống công chuyện đâu đâu dồn lại, còn bận rộn hơn cả trước đây.
Về nhà cũng càng lúc càng muộn.
Thường Ninh nhìn thấy mặc dù có chút đau lòng nhưng cũng bất lực không biết làm gì, ai bảo người vợ của mình trời sinh cuồng công việc, một khi mà đã làm việc là vô cùng nhập tâm.
Chỉ là có một ngày, anh ta phát hiện chân mày Sở Nguyệt trở nên nhăn nhó, trông có vẻ vô cùng rồi ren.
"Gặp phải chuyện gì không vừa lòng sao?" Thường Ninh giúp Sở Nguyệt xả nước tắm xong liền hỏi thăm.
Sở Nguyệt ôm đứa con có chút thần thờ, lúc này có chút hoàn thần lại, "Không có gì, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi.”
Sau đó đưa đứa con cho Thường Ninh, rồi đi tắm.
Thường Ninh chau mày khó hiểu.
Công xưởng đã kí nhiều hợp đồng với tập đoàn Chí Tôn đến như vậy, chắc hẳn việc phát triển phải nên rất thuận lợi, còn có thể xảy ra rắc rối gì cơ chứ?
Đợi Sở Nguyệt tắm xong.
Thường Ninh cũng dỗ con ngủ xong rồi.
Bóp vai của Sở Nguyệt mà nói: "Đừng làm cho bản thân quá lao lực, nếu có chuyện gì có lẽ anh sẽ giúp em gánh được 1 2 phần."
Sở Nguyệt được Thường Ninh bóp vai tâm tình cũng được thoải mái hơn vài phần, nói: "Chiều hôm nay không hiểu kiểu gì một đám người đến, đến công trường thi công vừa đạp phá vừa quậy, thậm chí còn ra tay đánh người của bọn em. Xe hàng mà bọn em vận chuyển vật liệu đi vào cũng bị cản lại, lúc tan ca, đám người này còn chặn trước của không cho người nào ra ngoài. Sau khi em báo cảnh sát bọn họ mới chịu rời khỏi. Nhưng mà cảnh sát tuần vừa mới rời đi thì bọn họ lại trở lại, cũng không biết mang từ đâu tới rất nhiều rác rưởi chắn ngay công ra vào của bọn em.
Lông mày của Thường Ninh giật giật, đây là họ cố ý đến gây chuyện mà, ai mà có cái gan lớn đến như vậy.
“Em còn lo lắng đám người này ngày mai còn có thể đến nữa, thật không biết đám người này chui từ đâu ra nữa." Sở Nguyệt nói, tức giận vô cùng.
Công xưởng này của mình khó khăn lắm mới phát triển thuận lợi được chút, lại gặp phải chuyện cảm chân này, làm sao mà cô ấy không phiền lòng.
Thường Ninh vỗ nhẹ vai của Sở Nguyệt, “Chuyện này giao cho anh đi, ngày mai anh đích thân đi đến đó, bọn họ dám đến, anh sẽ làm cho bọn họ suy nghĩ về nhân sinh.”
Sở Nguyệt quay đầu lại nhìn Thường Ninh, "Anh muốn giải quyết như thế nào?”
"Em quên rồi hả, anh quen Vương Chấn Đông, đối phó với đám người này thì kiểu người như anh ta là thích hợp nhất rồi." Thường Ninh cười nói.
"Nhưng không phải em nói rồi sao, anh tốt nhất không nên qua lại với anh ta nữa." Sở Nguyệt nhăn mày.
"Em yên tâm, anh ta từ sau khi bị đại ca Kiêu Long doa cho một lần, đã cải tà quy chính rồi, sẽ không bao giờ làm ra mấy chuyện vượt giới hạn nữa đâu.”
"Nhưng mà..." Sở Nguyệt vốn dĩ còn muốn nói gì đó, đi đối đầu với đám người kia, ai dám đảm bảo anh ta sẽ không làm ra mấy chuyện đi quá xa.
Nhưng đám người kia thật sự quá đáng ghét, báo cảnh sát rồi cũng vô ích, có lẽ đây cũng là một cách.
Ngày thứ hai.
Thường Ninh vừa mới sớm đã ôm theo đứa con đến gần công xưởng.
Tìm ra được một bóng cây có vị trí khả cao, còn mang theo một cái ghế nằm.
Nhìn có vẻ giống mang con đi ra ngoại ô ngắm phong cảnh vậy, ung dung nhàn nhã bên cạnh anh ấy, Vương Chấn Đông giống như một bảo mẫu thân cận, bưng trà đưa nước.
Còn mang theo một cái quạt, đang quạt ruồi muỗi.
Nhưng sắc mặt anh ta không có một chút phàn nàn, gương mặt còn vui tươi hớn hở.
Còn về người, anh ta sớm đã sắp xếp cả rồi.
Dám đến địa bàn của Ninh thiếu gây chuyện, thật là chán sống rồi.
Rất nhanh sau đó, từ phía xa xa trông thấy vài chiếc xe đò đang đi đến.
Sau đó dùng trực tiếp tại cổng xưởng.
Một đám người từ trên xe xông xuống, tay cầm theo gậy gộc, trông bặm trợn vô cùng.
Sở Nguyệt đã nghe theo lời dặn dò của Thường Ninh, bất kể xảy ra chuyện gì, không để cho bất cứ một người nào trong xưởng đi ra ngoài.
Đến cả người gác cổng cũng đổi thành người của Vương Chấn Đông.
Hơn nữa người đó chính là Thiết Sơn.
Lần trước anh ta tí nữa đắc tội với Thường Ninh, vẫn luôn canh cảnh chuyện đó trong lòng, lần này nghe nói giúp Thường Ninh làm một chuyện, máu trong người như sôi lên sùng sục, đây có thể là cơ hội tốt để lấy công chuộc tội."
"Đứng lại!"
Anh ta là người tiên phong bước ra, quát lên với đám người đó.
Theo sau anh ấy là một đám thuộc hạ được chọn lọc kĩ càng rất giỏi trong việc đánh đấm, có một địch mười cũng không thành vấn đề.
Tuy là lực lượng không đồng bằng bên đối phương, nhưng khí thế của từng người lại không hề thua kém đối phương.
Đám người đó nhìn thấy bỗng dưng từ đầu xông ra một đám người, đều ngơ ngác cả ra.
Người cầm đầu nhìn thấy Thiết Sơn, bỗng dung thốt lên một tiếng kinh ngạc, “Ơ, đây không phải là anh Thiết sao? Mọi người ở đây là muốn làm cái gì? Ở đây bảo kê xưởng cho bọn họ sao?"
Thiết Sơn cũng nhận ra tên đó, nhướng mày nói: "Ta còn tưởng là đám người nào, hóa ra là thuộc hạ của Hắc Lang!"
"Hỗn láo!" Đối phương giận dữ nói: “Biệt hiệu của anh Lang là để ngươi có thể tùy tiện kêu vậy sao? Thằng cha mày dạy mày làm người kiểu gì thế?”
"Còn nữa, chỗ của mày thì không lo bảo kê cho tốt đi, còn chạy đến đây làm loạn gì ở đây?" phía bên kia.
"Hắc Lang là ai?" Thường Ninh hỏi.
"Hắc Lang là một đại ca ở Thành Đông, trước kia có thể nói là thực lực của anh ta với tôi bất phân thắng bại, nhưng anh ta càng không có căn bản như tôi, mại dâm, cờ bạc, thuốc gì gì cũng dấn sân vào, là một người vô cùng tham tiền tài.
Vương Chấn Đông thật thà nói.
Có lẽ trước đây anh ta còn có chút gì đó dè chừng với Hắc Lang, nhưng hiện tại có vị Ninh thiếu này chống lưng, Vương Chấn Đông anh ta không sợ cái thằng cha Hắc Lang nào hết.
Thậm chí anh ta còn có vẻ thương xót cho Hắc Lang, dám động vào vị này, sợ rằng không chết cũng sẽ bị lột da. “Ừ." Thường Ninh chỉ gật gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.
Anh ấy không có một chút hứng thú nào với Hắc Lang, anh ấy chỉ hứng thú với người nào đứng sau sai khiến trò này.
Ở phía bên kia.
Thiết Sơn cười lạnh nói: “Tao khuyên bọn mày tốt nhất nên nhanh chóng quay về, bảo Hắc Lang đích thân đến đền tội, chuyện này có lẽ sẽ có cơ hội chuyền biến, nếu không thì, tao sợ bọn mày có chết cũng không biết là tại sao mình chết!"
"Buồn cười, Thiết Sơn, lăn lộn theo Vương Chấn Đông mấy năm rồi, đến cả tính cách cũng trở nên giống anh ta y hệt, tự cao tự đại đến mức đến cả anh Lang của bọn tao cũng không thèm để vào mắt nữa, chỉ dựa vào mấy người bọn mày, dám đối đầu với bọn tao!"
Đám côn đồ đó cầm gậy trong tay bắt đầu gõ bóc bóc, ánh mắt ánh lên tia tàn nhẫn.
Bọn họ có đến cả mấy chục đầu người, đối phương chỉ có mấy người, lại còn dám láo toét đến vậy, nói thẳng ra là muốn tim cái chết.
"A Cầu, đây là lần cuối tao cảnh cảo mày, bỏ vũ khí xuống, lập tức quỳ xuống!" Thiết Sơn lạnh lùng nói.
A Cầu cũng là kẻ cầm đầu của đám côn đồ kia, gầm lên tức giận, Thiết Sơn, tao thấy mày lập tức quỳ xuống, có lẽ tao có thể hỏa táng được mày!"
Sau đó anh ta vẫy tay cái mạnh: “Anh em, xông lên!"
Thiết Sơn lúc này cũng ra tay.
Không thể không nói rằng, anh ta thân là nghĩa tử của Vương Chấn Đông, cũng là thuộc hạ hàng đầu dưới tay Vương Chấn Đông, không chỉ thân thể cứng rắn như một tòa tháp sắt, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Còn những tay đánh mà anh ta mang đến mặc dù sánh không bằng anh ta, nhưng cũng mạnh hơn đám người A Cầu kia nhiều.
Vài người một khi xông vào trong một đám người, cũng động tác nhanh, ra tay cũng hiểm, chỉ một vài đường đã khiến cho rất nhiều người ngã xuống.
Trong vài phút ngắn ngủi, đám người A Cầu đó đều lần lượt rút lui.
Mặc dù đám người Thiết Sơn từng người đều đã mất sức, nhưng khí thế lại càng lúc càng mạnh, dọa cho đám người A Cầu đều chạy bán mạng.
"Thiết Sơn, mày đợi đó, các người lo quản chuyện nước xoáy sâu này, tuyệt đối sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, bao gồm cả cha nuôi của mày, cứ đợi sự báo thù của anh Lang đi!"
Để lại mấy lời máu mặt, sau đó A Cầu chuồn đi.
"Cứ vậy mà kết thúc rồi sao?" Thường Ninh ở đó lắc lắc đầu, "Mấy người phái đến cũng yếu quá rồi."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net