Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159. Nói lời này ra không thấy trễ rồi sao?






**********



Vừa nói, hai tay của Thường Ninh vạch một cái.






Xuỵt!



Máu tươi bắn tung tóe, cánh tay của hai người mặc áo đen lìa ra khỏi cơ thể.






Bọn họ sợ đến bay màu, thậm chí còn không cảm nhận được sự đau đớn nữa, chỉ có vô cùng chấn động và sợ hãi mà nhìn Thường Ninh.



Cô gái cũng nhìn ngu ra rồi.






Trời má ơi, cái thằng nhóc rốt cục là ai cơ chứ? Cử động ngón tay có chút xíu mà có thể cắt lìa cánh tay của người khác.



Ở ngay giây tiếp theo đó, hai cái người mặc áo đen đó không chút do dự nào liền muốn chạy trốn.






"Nhanh như vậy liền không chơi nổi nữa sao? Ban nãy không phải rất hăng hái hay sao?"



Thường Ninh lạnh lùng cười, hai nắm đấm cùng tung ra, nhắm thắng bóng lưng của hai người đó mà lao tới.






"A!"



Hai người mặc áo đen đang chạy trốn, đồng thời cất lên tiếng kêu thảm thiết.






Có thể nhìn thấy rõ ràng, phía sau lưng của hai bọn họ đã hoàn toàn lún xuống.



"Mày, mày, mày rốt cục là người nào?" Bọn họ nằm trên nền đất, chỉ có thể thở ra, không tài nào hít vào được, sự kinh hãi ở trên mặt đã đến mức không thế nào sợ hơn được nữa.






"Đến cả tôi là ai mà cũng không có biết rõ ràng, mà muốn giết tôi, lá gan của mấy người cũng lớn phết!" Thường Ninh chỉ hừ lạnh nói.



Ban đầu anh còn không có ý định ra tay giết ai cơ, nhưng mà hai cái thằng này, không hỏi rõ đen trắng như thế nào đã muốn giết anh, đó là tự mình tìm chết rồi.






Hai người mặc áo đen không hề nghĩ tới lần hành động truy sát này lại xuất hiện một người đáng sợ đến như thê.



Trong mắt tràn ngập sự hối hận cùng không cam lòng, hít xuống một hơi cuối cùng.






Lúc này cô gái đã từ trên xe bước xuống, chấn kinh mà nhìn một màn vừa rồi, Thường Ninh lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Chấn Đông một cuộc điện thoại, nói nó phái người qua xử lý hiện trường.



Sau đó quay người nói với cô gái đó: “Không phải cô muốn đi Cẩm Tú Sơn Trang sao, còn muốn đi nữa hay không?"






Cô gái chỉ máy móc gật gật đầu.



"Vậy mà còn không đi?" Thường Ninh kéo của xe ra, ngôi vào vị trí lái xe hỏi.






Cô gái cũng nhanh chóng ngồi vào trong xe.



Nhưng lồng ngực lại phập phồng không ngừng.






Dường như muốn nói với Thường Ninh điều gì đó, nhưng lại không dám, lộ ra vẻ căng thắng vô cùng.



Dù sao Thường Ninh ban nãy thi triển thân thủ, làm cô bị dọa cho không nhẹ.






Phải biết rằng trước giờ cô chưa từng cầm qua con dao uy hiếp cái thằng đó.



Thường Ninh cũng cười nhẹ lắc lắc đầu.






Rất nhanh Thường Ninh đã đưa cô gái đến cổng của Cẩm Tú Sơn Trang rồi.



"Đây chính là Cẩm Tủ Sơn Trang rồi, nhớ kỹ, về sau muốn xin đi nhờ xe của người khác, tốt nhất là phải lễ phép một chút, không phải ai cũng tốt tính như tôi đâu."






Thường Ninh mang theo vài phần trêu chọc cười nói. Cô gái ban đầu còn tính cảm ơn Thường Ninh một tiếng, nghe được lời này lập tức phồng cái miệng lớn, mắt trợn trắng.



Nhưng mà cô cũng không dám nói gì Thường Ninh, trực tiếp xuống xe.






Đợi Thường Ninh đi rồi, bỗng nhiên cô nhớ ra, cô hình như đến cả tên của cái thằng này còn không biết.



Lập tức hối hận đến mực dậm dậm chân.






Kim Toàn Hội Sở.



Lúc trước gọi điện thoại cho Vương Chấn Đông, Vương Chấn Đông vừa hay có việc tốt muốn báo lại cho Thường Ninh.






Bởi vậy nên sau khi Thường Ninh đưa cô gái kia đến Cẩm Tú Sơn Trang, liền trực tiếp đến Kim Toàn Hội Sở.



"Đây là Tề Tam Gia của Tỉnh Thành cho người gửi đến!"






Vương Chấn Đông chỉ vào một đống quà lớn ở trên bàn, mở miệng nói. Những hộp quà kia có đồ trang sức châu báu, đồ cổ quý báu, dược liệu quý giá, ít nhất cũng trị giá đến mấy trăm vạn.



Thường Ninh đồng quà đó, cười cười.






"Ninh thiếu, rốt cục cái Tề Tam Gia này có ý tứ gì? Anh đánh gãy hai chân của con trai hắn, hắn ngược lại còn gửi đến nhiều quà như thế." Vương Chấn Đông vô cùng không hiểu cái Tề Tam Gia này là đang chơi cái trò gì.



Thậm chỉ anh còn đã toàn lực chuẩn bị để đi đối phó lại việc trả thù của Tề gia.






"Xem ra vị Tề Tam Gia này là một người thông minh.” Thường Ninh chỉ cười cười nói.



“À, đúng rồi, Ninh thiếu, đây còn có một cái thiệp mời."






Vương Chấn Đông lại lật ra một tấm thiệp mời, đưa cho Thường Ninh.



Thường Ninh lật ra xem tấm thiệp mời kia một chút, hóa ra tháng sau là tiệc sinh nhật mỗi năm một lần của vị Tề Tam Gia kia.






"Ninh thiếu, đi hay là không đi?" Vương Chấn Đông không nhịn được mà hỏi.



Đối với cái vị Tề Tam Gia ở Tỉnh Thành đó, anh còn có chút kiêng dè, dù sao người mà có thể nắm quyền quản lý toàn bộ thế giới ngầm ở Tỉnh Thành bao nhiêu năm nay, cho dù là tâm cơ hay là thực lực, đều không có cách nào tưởng tượng được.






"Đi, tại sao lại không đi, khó mà có dịp được vị Tề Tam Gia này thịnh tình mời như thế." Thường Ninh mim cười nói, "Hơn nữa, cũng xác thực là nên đi Tỉnh Thành một chút!"





Buổi chiều ngày hôm sau, Thường Ninh như hẹn đi đến nhà cũ của Sở gia.






Ông cụ Sở đứng ở cổng, đích thân chờ anh đến.



Sở Gia Lượng đứng ở bên cạnh ông cụ Sở sắc mặt khó chịu, cho dù bây giờ hắn đã vô cùng e ngại Thường Ninh, nhưng mà trong lòng vẫn là xem thường Thường Ninh.






Dù sao hắn cho rằng Thường Ninh từ đầu đến cuối vẫn là một cái đứa ở rể trong nhà, căn bản không đáng để ông nội xem trọng như thế.



Trong lòng một đám tiểu bối của Sở gia cũng đầy phẫn uất, nhưng cũng không dám nói cái gì.






Bây giờ bọn họ thực sự chỉ nhìn thấy Thường Ninh, liền không khỏi có chút sợ sệt.



"Ông nội ơi, sắc mặt của ông hôm nay xem ra không tệ nha, hôm nay không phải ông bày ra hồng môn yến đấy chứ?"






Vừa nhìn thấy ông cụ Sở, Thường Ninh liền không nhịn được mà giễu cợt.



Ông cụ Sở dường như không hề để ý việc Thường Ninh cười nhạo, chỉ cười nói: "Thường Ninh, mọi người đều là người một nhà cả, ông thừa nhận trước đây là ông có chút coi thường con, đến mực để cho Sở gia nhà chúng ta chịu không ít tổn thất, hôm nay mời con đến đây, chính là hy vọng có thể hóa giải được cái hiểu lầm trước đây!"






Vừa nói, ông cụ Sở vừa làm một cái động tác mời, khá là khách khí.



Thường Ninh cũng chỉ cười cười.






Sau đó cùng ông cụ kề vai đi vào bên trong nhà.



"Cái thằng nhóc này rốt cục có cái tài đức gì, để ông nội khách khí với nó như thế."






Mấy cái tiểu bối của Sở gia, ở phía sau tức giận không chịu nổi mà phát ra oán trách.



Bọn họ giống y chang Sở Gia Luợng, mặc dù bây giờ rất sợ Thường Ninh, nhưng mà tận trong xương tủy vẫn coi thường Thường Ninh thôi.






"Anh Gia Lượng, anh có biết vì sao hôm nay ông nội lại kêu cái thằng đó đến không?"



Sở Gia Lượng sắc mặt bình tĩnh, “Làm sao anh biết được, dù sao bây giờ Sở gia cũng không đến lượt anh nói chuyện.”






Từ sau cái hôm bị ông cụ đuổi ra khỏi đại sảnh.



Bây giờ hắn càng ngày càng cảm thấy bản thân ở Sở gia không còn được ông nội xem trọng nữa rồi.






Trước kia ông nội có bất kỳ chuyện gì cũng sẽ nói với hắn, nhưng bây giờ cái gì cũng không thèm nói với hắn nữa.



Hắn cũng không hiểu rõ rốt cục trong cái hồ lô của ông cụ đang bán cái thứ quỷ gì. Lúc này, Thường Ninh đa đi theo ông cụ Sở vào đến đại sảnh.






Ở trong đại sảnh không hề có người nào cả, chỉ có bà nội trẻ Thẩm Lệ, ở cạnh một cái bàn tiệc tối phong phú.



Nhìn thấy Thường Ninh đến rồi, cô cũng cuống quýt đứng lên.






Ông cụ Sở khách khí mời Thường Ninh vào chỗ ngồi xuống.



"Thường Ninh, hôm đó ở trong buổi tiệc hỷ của ta, bà nội của con nhất thời hồ đồ, nghe lời xúi giục của mấy người hậu bối kia hãm hại con, cái chuyện này, bà ấy cũng luôn không yên trong lòng, hôm nay nhân cơ hội này, bà ấy cũng xhyy vọng con có thể tha thứ cho bà."






Ông cụ Sở chỉ vào Thẩm Lệ mở miệng nói.



Thẩm Lệ cũng nhanh chóng giúp Thường Ninh rót một ly rượu.






Đích tay đưa đến trước mặt Thường Ninh, có chút không tự nhiên mà cười nói:” Thường Ninh, trước kia là do tôi không đúng, không nên có thành kiến với cậu, vẫn mong cậu tha thứ cho tôi.”



Thường Ninh cười cười, nhận lấy rượu của Thẩm Lệ.






Nhưng lại không nói gì cả.



Thẩm Lệ nhất thời cũng không biết Thường Ninh có ý gì, chỉ có chút ngại ngùng mà đứng ở chỗ đó.






"Được rồi, nếu mà Thường Ninh đã nhận lấy rượu xin lỗi của em rồi, cái việc này, nó có lẽ cũng đã bỏ qua rồi"



Ông cụ Sở phất phất tay nói






Thẩm Lệ lúc này mới lùi sang một bên, nhưng ánh mắt lại đang len lén đánh giá Thường Ninh.



Dù sao cái hậu bối này bây giờ có thể ép Sở gia đến cái nước này, cũng thật sự không hề đơn giản.






Ông cụ Sở lúc này bưng ly rượu lên, “Thường Ninh, hôm nay ông mời con đến, là hy vọng có thể hóa giải hiểu lầm giữa chúng ta, nếu mà con cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không hài lòng với Sở gia thì cứ thoải mái nói ra, hôm nay ông có trách nhiệm làm cho con hài lòng mới thôi!"



Thường Ninh nâng ly rượu lên cười nói: “Ông cụ khách khí quá rồi, tôi không dám có cái gì không vừa ý với Sở gia, là Sở gia không vừa ý với tôi cơ."






Sắc mặt ông cụ Sở có chút hồng lên, “Là Sở gia chúng ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, nhưng ông vân xhy vọng con có thể cho Sở gia một cái cơ hội, để những ngờ vực trước kia giữa chúng ta tiêu tan hết đi!”



Vừa nói, ông cụ Sở uống cạn ly trước.






Mà Thường Ninh lúc này lại đặt ly rượu xuống: “Ông cụ, cái gọi là ngờ vực trước kia cụ thể là nói ở cái mặt nào thế?”



Ông cụ Sở thấy Thường Ninh không hề uống rượu, biểu tình có chút cứng đờ, sau đó cười nói: “Đương nhiên là tất cả những điều không vui vẻ trước kia đều xem như chưa từng xảy ra, từ bây giờ trở đi, con chính là đứa con rể tôn quý nhất của Sở gia, thậm chí ngay cả nhà họ Sở này, đều do con kế thừa cả!"






"Cũng có thể xem là, tất cả những gì tôi có bây giờ, tương lai cũng thuộc về Sở gia?”



Thường Ninh cười lắc lắc đầu, "Chiêu này của ông cụ cũng thật sự cao tay nha, chỉ dựa vào mấy câu nói, liền có thể đem những thứ vốn không thuộc về Sở gia đều thuộc về Sở gia rồi."






Sắc mặt ông cụ Sở đỏ gay, ưỡn mặt ra nói: "Con vốn dĩ là con rể của Sở gia, xét về tình về lý, chỉ cần còn một ngày chưa ly hôn với Sở Nguyệt, con vẫn là người của Sở gia!"



"Ông cụ bây giờ nói những lời này không thấy muộn rồi sao? Ban đầu chính ông tận miệng đuổi Sở Nguyệt ra khỏi Sở gia mà!"






Thường Ninh lúc này sắc mặt lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK