Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Bị vu oan




Vietwriter

**********



"Đạo lý? Cô muốn tôi phải nói đạo lý với cô, được, vậy tôi hỏi cô, người thấp kém như cô vào đây bằng cách nào?" Cô tiểu thư giàu có chống tay lên eo, vênh váo.






Sau đó cô ta còn vẫy tay với mọi người xung quanh: "Mọi người mau đến đây xem đi, cô gái này mang đứa bé vào đây làm ồn ào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến mọi người, cô ta còn dám hỏi đạo lý với tôi!"



Mọi người xung quanh có vẻ không hợp với gia đình của Sở Nguyệt, bọn họ đã chỉ trích từ lâu. Lúc này đứa bé lại khóc, quả thực rất ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ,






Ở một nơi như thế, làm sao có thể tùy tiện mang theo đứa bé vào đây, đúng là một chút tố chất cũng không có.



"Đúng vậy, các người vào đây bằng cách nào?"






"Nơi này làm sao có thể mang theo đứa bé vào được?"



Một đám người đều chất vấn gia đình của Sở Nguyệt.






Bị một đám người chất vấn như vậy, Trần Di suýt chút nữa bị chọc tức. Vốn dĩ bà đã kiềm chế, lúc này lại trực tiếp bộc phát.



"Chúng tôi làm sao vào được, đương nhiên là quang minh chính đại đi vào! Có phải mấy người ăn no không chịu nổi hay không, chúng tôi cũng không động chạm đến mấy người, mấy người quan tâm chúng tôi vào bằng cách nào làm gì?"






Hình ảnh người đàn bà chanh chua kia, càng khiến cho những người ở đó khinh thường hơn,



"Loại người không có tố chất như vậy, làm sao có tư cách đến sảnh lớn!"






"Lấy thiệp mời của các người ra thử xem?"



"Không sai, lấy thiệp mời ra xem, người như các người, ngay cả tư cách đứng trong sân cũng không có, làm thế nào lại được vào sảnh lớn!"






"Trời ơi, viên kim cương của tôi đâu mất rồi?"



Trong lúc mọi người đang nghi ngờ gia đình của Sở Nguyệt, cô tiểu thư đột nhiên hét to một tiếng.






"Đó là món quà tôi muốn tặng cho đại soái Kiêu Long!"



Nghe cô ta hét lên như vậy, mọi người xung quanh đều im lặng.






"Cô Ngô, cô có chắc là viên kim cương trên người cô bị mất không?" Tên phục vụ trước đó đúng một bên xem náo nhiệt, lúc này vội vàng ra vẻ nịnh bợ hỏi.



Sau đó ảnh mắt cố ý nhìn về phía Sở Nguyệt.






Cô tiểu thư Ngô Thi Liễu lập tức chỉ vào Sở Nguyệt tức giận nói: "Có phải cô ăn cắp kim cương của tôi không?"



Mọi người cũng có vẻ hoài nghi nhìn Sở Nguyệt.






"Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, con mắt nào của các người thấy con gái của tôi ăn cắp kim cương?" Trần Di tức giận nói, đám người thượng lưu này tại sao lại vô lý như thế, bây giờ còn nghi ngờ con gái của bà ăn cắp kim cương.



Sở Nguyệt cũng bị chọc tức. Đã vô duyên vô cớ lại tát cô một cái, lại còn vu oan cho cô ăn cắp kim cương.






"Cô dựa vào cái gì nói tôi ăn cắp kim cương?"



"Dựa vào cải gì? Dựa vào vừa rồi kim cương còn ở trên người của tôi, bây giờ đã không thấy đâu nữa! Những người ở đây đều là người có địa vị, chắc chắn sẽ không làm chuyện này!" Ngô Thi Liễu lớn tiếng nói.






"Đúng vậy, nếu chúng tôi nhìn thấy viên kim cương của cô Ngô thi nhất định sẽ lập tức trả lại cho cô ấy. Với thân phận của chúng tôi, còn chưa đến nỗi nhin trúng một viên kim cương!"



Những người đó kiêu ngạo nói.






Có nghĩa là, chỉ có người của gia tộc hạng ba như Sở Nguyệt mới làm được chuyện này.



Thậm chí bọn họ còn đang kiểm tra túi của chính minh, xem có thứ gì quý giá bị mất hay không.






Sở Nguyệt tức giận đến run rẩy cả người.



Vợ chồng Trần Di cũng tức giận đến phát run, bởi vì không chỉ những người đó nghi ngờ Sở Nguyệt, ngay cả vợ chồng bọn họ cũng nghi ngờ.






"Cô nói cô không ăn cắp, vậy có dám đưa túi cho chúng tôi



kiểm tra không?" Cô tiểu thư Ngô Thi Liễu chỉ vào Sở Nguyệt nói.






"Con gái, đưa túi cho bọn họ kiểm tra đi!" Lúc này Trần Di không phục nói.



Bà đương nhiên không tin con gái của mình sẽ ăn cắp kim cương, cây ngay không sợ chết đứng.






"Đúng, con gái à, cho bọn họ kiểm tra đi, nơi này là phủ đại soái, bọn họ không thể tùy tiện vu oan cho người khác!" Sở Sơn Hà cũng ủng hộ nói.



"Được, tôi cho các người kiểm tra!" Sở Nguyệt cắn chặt răng nói.






"Cô Sở, hay là để tôi bế đứa bé giúp cô."



Đúng lúc này, tên phục vụ kia đứng ra nói, thái độ hơi khác thường ân cần nói với Sở Nguyệt.






"Không cần, mẹ, mẹ bể đi." Sở Nguyệt cũng không có hào cảm với người phục vụ này, không muốn giao đứa bé cho anh ta, mà đưa cho Trần Di.



Ảnh mắt tên phục vụ hoi lóe lên, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý, hắn ta rời khỏi đám đông, lấy viên kim cuong từ duoi đáy bàn ra, lập tức chuồn đi.






Lúc này Sở Nguyệt đã thảo chiếc túi vải mà Thường Ninh đua cho cô, còn có một cái túi da của chính mình, tất cả đều đưa cho cô Ngô kia.



Ngô Thi Liễu ghê tởm nhìn thoáng qua hai chiếc túi, chỉ dùng một ngón tay nhận lấy.








Trước hết cô ta mở chiếc túi nhỏ của Sở Nguyệt ra, bên trong chỉ có vài món đồ nữ. Tất cả đều quả bình thường, thậm chi ngay cả một món hàng hiệu cũng không có.



Cô ta đảo mắt, tiện tay ném chiếc túi xuống đất.






Mọi người đều có vẻ mặt ghê tởm, đặc biệt là các cô tiểu thư sang trọng, thậm chí nhìn một cái cũng sợ làm ô uế đôi mắt của bọn họ.



Sở Nguyệt cắn chặt môi đỏ mọng, im lặng không lên tiếng.






Vợ chồng Trần Di cũng tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng trong lúc này bọn họ cũng không thể nói gì.



Sau đó Ngô Thi Liễu bắt đầu mở tấm vải bạt bế em bé, trực tiếp đồ những thứ bên trong xuống đất.






Bình sữa, sữa bột, bỉm và một vài món đồ chơi nhỏ, tất cả đều rơi đầy trên đất.



Cuối cùng, một viên kim cương sáng long lanh xuất hiện trước mắt mọi người.






"Kim cương!"



Mọi người lập tức ngạc nhiên hét lên.






"Đúng là cô ta đã ăn trộm kim cuơng!"



Bọn họ đều là người đã nhìn thấy quá nhiều kim cương, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra, thứ sáng lấp lánh kia chính là kim cương.






Một đám người tức giận nhìn Sở Nguyệt, ở một nơi như thế này lại xuất hiện kẻ trộm.



Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng kinh ngạc.






Làm sao lại xuất hiện viên kim cương chú?



Mà chính bản thân Ngô Thi Liễu cũng hơi ngạc nhiên, viên kim cương của cô ta cũng không lớn như vậy. Một viên lớn như thế chắc cũng mấy trăm ca-ra, cô ta thật sự muốn mua một viên lớn như vậy nhưng hoàn toàn không thể mua nỗi.






"Con gái à, không phải con lấy viên kim cương của cô Ngô kia chứ?" Trần Di và Sở Sơn Hà hơi hoảng sợ, nhanh chóng hỏi nhỏ Sở Nguyệt.



"Đó không phải là kim cương thật, là Thường Ninh mua ở sạp hàng ở via hè làm đồ chơi cho đứa bé thôi!" Nếu hôm nay viên kim cương "giả" này không bị rơi ra ngoài thì đúng là cô đã quên còn có món đồ này.






Nghe thấy cô nói như vậy, vợ chồng Sở Sơn Hà mới nhẹ nhàng thở ra.



"Cô Ngô, tôi đề nghị cô mau gọi người đến, dám ăn cắp ở phủ đại soái, đây là trọng tội! Chúng tôi tin rằng đại soái Kiêu Long chắc chắn sẽ không tha!"






Tất cả bắt đầu giữ khoảng cách đáng kể với Sở Nguyệt, thậm chí bọn họ còn không yên tâm về đồ vật trong túi của chính minh và lập tức kiểm tra lại.



"Con gái của tôi nói đây không phải là kim cương thật, là con rể của tôi mua từ sạp hàng giả ngoài vỉa hè, làm đồ chơi cho đứa bé!" Trần Di tức giận nói với mọi người. "Là mắt bị mù hay là mắt chúng tôi mù, đó rõ ràng là viên kim cương thật, các người còn dám ngụy biện!" Mọi người đều chỉ trích.






Trần Di và Sở Sơn Hà hơi sửng sốt, đây là kim cương thật sao?



Bọn họ không thể phân biệt được kim cương thật và kim cương giả, cảm thấy viên đá đó rất đẹp.






Lúc này Sở Nguyệt cũng nhiu mày, rõ ràng Thường Ninh nói với cô đây là viên kim cương giả anh mua ở sạp hàng ngoài via hè, tại sao những người này lại nói là kim cương thật?



Ngô Thi Liễu hít sâu một hơi, nổi giận nói: "Ăn cắp kim cương của tôi rồi còn dám nói là đồ giả lấy cho đứa con hoang này làm đồ chơi, lời này mà các người cũng nói ra được!”






Mặc kệ viên kim cương này có phải của cô ta hay không, dù sao, hôm nay chậu nước bần này cô ta cũng đã hắt đi rồi.



Cô ta không tin một người con gái của gia tộc hạng ba lại có thể có được viên kim cương lớn như vậy.






Có lẽ là ăn cắp của người khác cũng không chừng.



Sắc mặt của Sở Nguyệt bắt đầu tái nhợt.






Bây giờ cô đã hiểu, cho dù viên kim cương đó có phải thật hay không hoặc là nó không phải của cô Ngô thì bây giờ cô cũng không có cách nào giải thích được.



Cô Ngô kia đã tự làm mất viên kim cương của mình cho nên quyết tâm phải vu oan cho cô.






"Con gái, chuyện này phải làm sao bây giờ?" Vợ chồng Trần Di nóng nảy, bây giờ bọn họ có trăm miệng cũng khó mà giải thích.

Sở Sơn Hà rất hối hận.






Không phải chỉ là tham gia một bữa tiệc của đại soái thôi sao?



Tại sao lại gặp nhiều chuyện tồi tệ như thế này.






Sớm biết như vậy, bữa tiệc này không đến cũng được, những người này là ai? Chỉ toàn bắt nạt người hiền lành!



"Làm sao bây giờ? Để người của phủ đại soái bắt các người lại!" Những người đang xem náo nhiệt đều tràn ngập sự tức giận nói.






Vẻ mặt của Ngô Thi Liễu cũng hung ác nói: "Không sai, phải bắt các người giao cho người của phủ đại soái xử lý!"



Đúng lúc này đã có vài tên binh lính đi tới.






Bọn họ chuyên phụ trách tuần tra ở khu vực này, tiếng ồn ở bên này hơi lớn nên bọn họ đến xem.



"Có chuyện gì?" Người dẫn đầu là đội trưởng Phương, mặc quân phục, trên người lộ ra một loại khi chất uy nghiêm đáng sợ, rõ ràng là người đã từng ở trên chiến trường.






"Đội trưởng Phương, anh tới đúng lúc lắm, có người ăn cắp đồ đây!" Ngô Thi Liễu vội vàng nói.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK