Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92: Ngoài ý muốn






**********



Lúc này Thường Ninh nắm lấy cổ tay của đối phương, "Tại sao anh lại đánh người?"






"Đánh người thì sao? Dám bắt nạt con gái của tôi, tôi phải đánh!” Tên nhà giàu điên cuồng lớn tiếng nói.



Sau đó anh ta cố rút tay về hai lần, nhưng không thể nào thoát ra được, liền mắng: "Tên nhóc thối tha, mau thả ông ra, mày có tin ông đây gọi người đến giết chết mày không!"






Thường Ninh nhíu mày, “Không có tư cách tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, về nhà rửa miệng đi rồi quay lại."



Anh bất ngờ buông tay.






Tên nhà giàu kia lảo đảo vài bước rồi mới có thể đứng vững.



Nữ sinh tên Uông Dao kia nhanh chóng chạy đến đỡ lấy gã ta, chỉ vào Sở Nhiễm mà nói, “Sở Nhiễm, cậu bắt nạt tôi thì thôi, bây giờ lại còn kêu anh rể của cậu bắt nạt ba tôi, cả nhà cậu làm thế không thấy xấu hổ sao!”






Cô vừa trách móc vừa khóc nức nở, bộ dạng đáng thương lúc này đã thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh.



Một vài phụ huynh và học sinh đi ngang qua không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhiều người nhận ra Sở Nhiễm.






Hơn nữa là họ lại có ấn tượng không tốt đối với Sở Nhiễm.



Ở trường Sở Nhiễm hay trốn học và đánh nhau, trong mắt nhiều người, cho dù điểm số cô tốt đến thế nào, thì cô cũng là một cô gái hư.






"Nhìn xem, Sở Nhiễm lại bắt nạt bạn học rồi kìa."



"Mọi người có nghe nói gì không, mấy hôm trước cô ấy đã đâm Tưởng Thành một dao, làm hại cả nhà đều phải dọn đi!"






"Mẹ ơi, cô ấy là Sở Nhiễm, người mà con kể là chuyện gì cũng dám làm ấy."



Một vài cha mẹ vừa nghe thấy thế, liền kéo con mình chạy đi nhanh, tránh xa cô ra, "Loại con cái không được dạy dỗ đàng hoàng tử tế như thể này, các con cần phải tránh xa một chút, trường học cũng thật là, học sinh như vậy mà vẫn cho phép đi học."






Nhìn thấy mọi người chỉ trích Sở Nhiễm, trong mắt Uông Dao hiện lên sự đắc ý.



Mà gã bảo vệ kia cũng đã sớm trốn sang một bên.






Nhưng trong ánh mắt tràn ngập vui sướng khi thấy có người gặp rắc rối.



Đi Volkswagen, mà dám công kích người đi xe Land Rover, đúng là tự ruớc hoạ vào thân.






Lúc này, cha của Uông Dao làm Uông Hưng giận dữ tháo bớt khuy áo ra, "Bắt nạt con gái của tao, tao đã không nói vậy mà lại còn dám đánh ông đây, bọn mày chán sống rồi!"



Thường Ninh mặc kệ ông ta, "Nhiễm Nhiễm, Tư Đồ, chúng ta đi vào thôi."






Tư Đồ Dĩ Hà cũng nhanh chóng kéo Sở Nhiễm đi, sợ



Sở Nhiễm sẽ nổi giận, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi."






Sở Nhiễm lầm bầm vài tiếng, hôm nay không muốn gây chuyện, nên đành mặc kệ hai cha con kia.



Uông Hưng thấy Thường Ninh ngó lơ mình, liền rất tức giận.






Gã định tung một cước vào lưng Thường Ninh.



Thường Ninh chẳng thèm quay đầu lại mà chỉ xoay người đạp một cái.






Uông Hưng la lên một tiếng, ngã ra đất lăn vài vòng mới dừng lại.



Chờ đến lúc gã có thể đứng dậy được, thì đám người Thường Ninh đã vào trường học.






Gã ta giận dữ hét lớn.



Uông Dao đứng ở đó có chút ngỡ ngàng.






Vì cô nhớ rõ ràng chẳng phải anh rể của Sở Nhiễm là một tên ăn hại sao?



Sao lại có thể dám đánh ba cô?






Lúc này tên bảo vệ kia nhanh chóng chạy đến đỡ Uông Hưng dậy.



"Uông tổng, ngài không sao chứ?”






Uông Hưng đứng dậy, liền phun nước miếng xuống mặt đường, "Con mẹ nó, một tên ăn hại như vậy mà dám đụng đến ông đây sao!"



"Dao Dao, con tránh ra một bên!”






Anh ta nói với con gái mình một câu, rồi nhanh chóng leo lên chiếc Land Rover.



Khởi động xe, trực tiếp tông vào xe của Thường Ninh






Rầm!



Tên bảo vệ kia vừa thấy thì trợn mắt há hốc mồm.






Tự hào sao? Này thì tự hào!



Dùng chiếc Land Rover đến nghiền nát chiếc Volkswagen






Chiếc Volkswagen kia không bị trực tiếp bị phá hỏng.



Nhưng sau khi làn khói bụi tan đi, gã ta lại trợn tròn mắt!






Uông Hưng bước xuống xe, miệng còn hùng hùng hổ hổ, "Tao phá nát xe của mày trước, sau đó mới tìm mày để tính số!"



Thậm chí gã ta còn không thèm nhìn lại chiếc Volkswagen mà mình đã đâm, dù sao thì xe của gã cũng là Land Rover, chắc chắn đã phá nát chiếc Volkswagen kia rồi.






Gã ta phủi phủi tay, “Con gái, chúng ta cũng đi vào thôi."



Nhưng Uông Dao lại che miệng, "Ba, xe của chúng ta!”






Uông Hưng cũng chẳng quan tâm, gā cứ trực tiếp đi xuống, khẳng định chắc chắn xe của mình sẽ bị hỏng, nhưng đem đi sửa là được, cùng lắm thì mua một chiếc mới, mấu chốt ở đây là cần thể hiện quyền lực.



"Con gái à, không cần đau lòng, đi thôi, chúng ta tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường trước đã, sau đó tìm bọn họ tính sổ.”






Uông Hưng kéo tay con gái mình vừa đi vừa an ủi.



"Không phải, ba, xe của chúng ta bị hỏng rồi, còn chiếc xe kia thì chẳng bị gì cả!" Uông Dao vội la lên.






"Điều này sao có thể, xe của chúng ta là Land Rover, cứng cáp chắc chắn hơn nhiều so với chiếc Volkswagen kia."



Nói xong, theo bản năng Uông Hưng nhìn về phía sau.






Kết quả đồng tử co lại một chút.



Chiếc Volkswagen kia còn nguyên vẹn chẳng hư hỏng gì, nhưng chiếc Land Rover của gã ta đã hoàn toàn bị hỏng!








"Mẹ kiếp, xe gì đây, làm sao có thể chắc chắn đến như vậy!"



"Nhiễm Nhiễm, em có thù oán gì với cô gái kia hả?” Sau khi vào trường học, Thường Ninh liền dò hỏi.






"Anh rể của Nhiễm Nhiễm à, là do Uông Dao kia ở nhà giàu, tự cao tự đại, lên mặt với Nhiễm Nhiễm, lần trước thừa dịp Nhiễm Nhiễm không đi học, lén xé sách giáo khoa của Nhiễm Nhiễm, cho nên Nhiễm Nhiễm mới ném bàn của cô ta ra ngoài.”



Tư Đồ Dĩ Hà nhanh chóng thay mặt Sở Nhiễm giải thích.






Thường Ninh gật gật đầu, mấy rắc rối của nữ sinh anh có thể bỏ qua không xen vào, nhưng nếu người lớn xe vào thì anh không thể làm ngơ.



Chỉ là khi Sở Nhiễm vừa bước vào vườn phía sau trường, anh liền thấy không ít học sinh nhìn cô, tránh né cô.






Anh có vẻ khác bất ngờ, cô em vợ này quả thật có “danh tiếng hung ác” bên ngoài.



Cả quá trình diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trường đều thuận lợi.






Không có rắc rối nào khác xảy ra.



Thường Ninh thở phào nhẹ nhõm.






Anh cảm thấy hôm nay anh đến đây là để ngăn chặn rắc rối.



Bất kể là học sinh cũng tốt, cha mẹ cũng tốt, thầy cô giáo cũng rất tốt, nhưng tất cả mọi người đều nhìn anh với một ánh mắt kì lạ.






Có trách cứ, có giận dữ, loại ánh mắt nào cũng có.



Khiến anh cảm thấy vô cùng áp lực.






Cũng may tiếp theo chính là màn bắn pháo hoa kết thúc lễ.



Bắn pháo hoa xong, thì chương trình kỷ niệm thành lập trường cũng kết thúc.






Nhiệm vụ của anh cũng có thể hoàn thành.



"Tên nhóc kia, sau khi chương trình kết thúc, đừng chạy đó!”






Lúc này, Uông Hưng dẫn con gái của gã ta đến, hung dữ nói.



Thường Ninh cũng đã đoán trước được rằng bọn họ sẽ tìm đến, mặt tỏ vẻ khó chịu một chút. "Anh muốn thế nào, tôi chiều ý anh!"






"Được, này là chính miệng mày nói đấy nhé!" Uông Hưng nghiên chặt răng nói.



Hôm nay gã không chỉ bị đá một cái, lại còn bị hỏng xe, suýt nữa gã ta đã tức chết.






Đồng thời gã ta cũng tò mò, không biết tại sao chỉ là một chiếc Volkswagen thôi mà lại có thể chắn chắn đến vậy.



"Sở Nhiễm, tôi khuyên cậu mau bảo anh rế cậu xin lội ba tôi đi, ngoài ra thì cậu cũng nên xin lỗi tôi, không thì đừng hòng đi khỏi đây, ba tôi đã gọi người đến đối phó các người rồi!"






Uông Dao kiêu ngạo ngẩng cao đầu, uy hiếp nói.



Sở Nhiễm khinh thường cô ta,"To mồm thật, lại còn gọi người, gọi bao nhiêu người? Mười hay là một trăm người?"






Nhìn thấy Sở Nhiễm chẳng sợ hãi gì, Uông Dao tức giận, "Sở Nhiễm, đừng tưởng cậu có thể đánh nhau thì nghĩ mình giỏi lắm, cậu phải biết rằng những người đó không thể so sánh với học sinh được, họ đều là dân xã hội đen, cô đừng nghĩ có thể đánh thắng được!"



Tư Đồ Dĩ Hà có chút lo lắng, "Uông Dao, tất cả đều là bạn học với nhau, sao cậu lại làm vậy?"






“Hừ, cậu ta gây chuyện với tôi, không thèm xin lỗi, hơn nữa anh rể cô ta lại còn đánh cha tôi, Tư Đồ, nếu cÔ không muốn bị vạ lây, thì mau tránh xa Sở Nhiễm ra."



Tư Đồ Dĩ Hà định nói gì đó, nhưng lại bị Sở Nhiễm kéo lại.






“Anh rể của tôi nói, hai người muốn thế nào, chúng tôi sẽ chiều theo hết!"



Bụp bụp bụp!






Ngay lúc này, pháo hoa trên trời bắt đầu nổ.



Bum!






Ngay sau đó đột nhiên có một tiếng nổ vang lên.



"Không tốt rồi, có một vụ nổ đã xảy ra!"






Vừa nghe tiếng nổ mạnh.



Khói bắt đầu bốc lên nghi ngút.






Mọi người hốt hoảng đứng dậy, chạy tán loạn.



Tiếng la thất thanh, tiếng thét chói tai, tiếng khóc tràn ngập khắp mọi nơi.






Trong chớp mắt mọi người không thể khống chế được, bắt đầu hỗn loạn.



Mọi người liều mạng chạy thoát thân, xô đẩy lẫn nhau.






"Nhiễm Nhiễm! Tư Đồ!”



Đám người chạy tán loạn đã tách Thường Ninh, Sở Nhiễm và Tư Đồ Dĩ Hà ra.






Thường Ninh không hề nghĩ rằng hôm nay lại còn có thể xảy ra chuyện như vậy, anh vội tìm Sở Nhiễm và Tư Đồ khắp nơi.



“Anh rể!" Sở Nhiễm ở một bên nắm chặt tay Tư Đồ Dĩ Hà, cất giọng gọi to.




Gã ta đang muốn mở miệng hỏi.







"Mang tên đó đi nữa!” Một giọng trầm vang lên.

Sau đó Uông Hưng chưa kịp mở miệng đã bị đập vào cổ, cũng hôn mê bất tỉnh.







Mấy người này hành động vô cùng nhanh nhẹn, khiêng vài người trên vai, bọn họ nhanh chóng đã ra khỏi trường học.

Hiện tại trong tình huống hỗn loạn như vậy, thân mình còn lo chưa xong, cơ bản là không ai quản được bọn họ.







Lúc Thường Ninh chạy đến, tựa hồ như nghe Sở Nhiễm la lên một tiếng: "Anh rể cứu em!"

Nhưng khi anh lao qua đám đông, thì đã không thấy hình bóng Sở Nhiễm và Tư Đồ đâu nữa.







Nhưng thấp thoáng, anh thấy có một đám người đang khiêng vài người trên vai đi ra ngoài.

Tuy rằng không thấy rõ được mấy người bị khiêng là ai, nhưng có thể nhìn thấy được đó là những nữ sinh, trực giác nói cho anh, khả năng lớn đó chính là Sở Nhiễm và những người khác.







Anh nhanh chóng đuổi theo.

Sau đó anh đã thấy đám người kia khiêng Sở Nhiễm và những người khác lên một chiếc xe tải màu đen, vội vã rời đi.







Ngay lập tức trong lòng anh bỗng chốc trầm xuống.

Đột nhiên anh cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là có chủ đích.







Rất có khả năng là nhắm vào Sở Nhiễm.

Anh không có thời gian để suy nghĩ nhiều.







Vội vã đuổi theo, kết quả là phát hiện ra chiếc xe của mình đã bị chiếc Land Rover tông vào trong góc.

Chiếc xe của anh vẫn nguyên vẹn, còn chiếc Land Rover kia đã không còn nhận ra được.







Không cần suy nghĩ cũng biết đây chắc chắn là do Uông Hưng làm.

Tuy nhiên bây giờ không phải là thời gian lo cho việc này.







Sau khi khởi động xe, anh trực tiếp lái xe đẩy chiếc Land Rover kia ra, chiếc Land Rover ấy cũng có thể xem là đã hỏng hoàn toàn.

Tên bảo vệ kia đến bây giờ vẫn còn chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra ở trong khuôn viên trường.







Anh ta đứng yên một chỗ há hốc mồm miệng nhìn Thường Ninh phá chiếc Land Rover thành đống sắt vụn.

Vậy mà chiếc Volkswagen kia lại không hề hấn gì, trong lòng anh ta buồn bực, xe đó rốt cuộc là loại xe thần tiên gì thế?







Thường Ninh lái xe đuổi theo chiếc xe tải màu đen kia.

Dọc theo con đường, anh tập trung nhìn về phía trước, chiếc xe tải màu đen kia cũng dần lộ diện trước mắt.







Anh nhẹ nhõm thở phào, may quá vẫn chưa mất dấu.

Chiếc xe tải kia dường như cũng nhận ra sự việc.







Bất ngờ tăng tốc, hơn nữa lái xe càng này càng lạng lách. Thường Ninh cười lạnh một chút, muốn đua tốc độ, đua nổi với xe của anh sao?

Hai xe truy đuổi nhau một lúc, đã đến một nơi hoang vu.







Ngay lúc khoảng cách của hai xe ngày càng gần.

Đột nhiên Thường Ninh nhìn thấy có một thứ gì đó bằng sắt được ném ra khỏi xe, lại còn đang bốc khói.







"Không tốt rồi!"

Anh nhanh chóng bẻ tay lái, để né tránh thứ đó, bởi vì nó chính là một viên lựu đạn.







Nhưng đáng tiếc là vẫn chậm.

Đùng!







Một tiếng nổ vang lên, xe anh bị lật tung, ngã ra ven đường.

Một lúc lâu sau, anh mới có thể bò ra khỏi xe.







May mắn thay, chiếc xe này thực sự rất phi thường, không chỉ chống đạn mà còn chống cháy nổ tốt, các biện pháp an toàn bên trong cũng được áp dụng, anh chỉ hơi choảng váng vì cú sốc, nhưng không có vấn đề gì to tát.

Nếu đổi lại là một chiếc xe khác, chắc chắn hôm nay anh đã bỏ mạng tại nơi này.







Nhìn chiếc xe tải kia dần biến mất, anh tức giận đấm vào một cái cây.

Chỉ thấy thân cây đột nhiên bị vỡ tung thành từng mảnh sau cái đấm của anh!







Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, "Đội trưởng Phương, tôi cần thống lĩnh trợ giúp!"

Ngay cả lựu đạn mà đối phương cũng có, chuyện này không thế dựa vào một mình anh mà có thế giải quyết được.







Một kho hàng bên cạnh bến tàu.

Sở Nhiễm dần tỉnh lại.







Trong không khí tràn ngập mùi gỗ ẩm ướt, cô cố trấn tỉnh bản thân lại.

Cô phát hiện mình đang ngồi trên một cái ghế phía trên cao, nhưng hai tay hai chân đều bị trói chặt.







Cô cũng nhận ra Tư Đồ Dĩ Hà cũng bị trói như cô ở một cái ghế khác.

Hơn nữa cũng thấy cha con Uông Dao.







Nhưng có điều là họ chỉ bị trói và ném trên sàn đất.

"Tỉnh rồi?"







Lúc này, giọng của một cô gái truyền đến tai của cô.

Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy, một gương mặt vô cùng quen thuộc, đang ngồi đối diện với cô cười dữ tợn.







"Bà Tương!"

"Tốt lắm, cô vẫn chưa quên tôi." Bà Tương vỗ vỗ tay, “Vậy cô chắc chắn vẫn còn nhớ rõ con của tôi chứ nhỉ.







"Bà muốn làm gì?" Sở Nhiễm mặt mày khó chịu, không có một chút sợ hãi.

"Chà, đến lúc này rồi mà còn có thể bình tĩnh đến vậy, quả nhiên là có dũng khí. Chả trách dám làm con tôi tàn phế, nhưng mà, cô cho rằng bây giờ vẫn còn có người có thể cửu cô được sao?"







Bà Tương lạnh lùng nói: “Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không giết chết cô đâu, tôi sẽ chị bắt cô hầu hạ con tôi cả đời thôi!"

Lúc này Tư Đồ Dĩ Hà cũng tình lại.







Nhìn bà Tương kinh sợ.

"Còn cô!" Bà Tương lúc này chỉ vào cô ấy, “Con tôi thích cô, là phúc của cô rồi, vậy mà cô còn dám từ chối con tôi, hai người các cô chuẩn bị cái thân để hầu hạ con trai tôi cả kiếp này lẫn kiếp sao đi đi!"







Cha con Uông Hưng cũng tỉnh dậy.

Bọn họ không rõ chuyện gì đang xảy ra.







"Tại sao lại bắt bọn tôi?” Uông Hưng lớn tiếng kêu lên.

Trước kia Uông Dao đã từng gặp qua bà Tương một lần, có chút ấn tượng,"Bà, bà là mẹ của Tương Thành?"







Đột nhiên, cô nghĩ đến một chuyện.

Vội vàng la lên: “Mẹ Tương, chính là Sở Nhiễm đánh Tương Thành, không liên quan đến chúng tôi, bà bắt chúng tôi đến đây làm gì?"







Đó hoàn toàn không liên quan đến bọn họ, tại sao bọ họ lại bị bắt chung.

Uông Hưng sửng sốt, lại quen biết sao?







"Con gái, chuyện gì đây?"

"Là Sở Nhiễm, chính Sở Nhiễm làm cho Tương Thành trở nên tàn phế, bọn họ muốn trả thù Nhiễm Nhiễm, mọi chuyện không liên quan đến chúng ta!" Uông Dao khóc lóc nói.







Ngay lập tức Uông Hưng đã hiểu.

"Bà Tương à, bà xem, chuyện này chẳng liên quan gì đến bọn tôi, tại sao bà bắt bọn tôi đến đây?”







Bà Tương lạnh lùng nói.

"Bắt mấy người đến đây, là vì mấy người đã nhìn thấy chuyện đó. Tôi không muốn ai biết chuyện này, cho nên chỉ có thể coi như là mấy người xui xẻo thôi!"







Mặt Uông Hưng cứng đờ.

Hàm ý câu nói này sao gã nghe mà chẳng hiểu







"Không đúng, bà Tương à, bọn tôi có thể giả vờ như chưa nhìn thấy gì cả." Gã ta nhanh chóng nói lại, cả người toát mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Uông Dao cũng trắng bệch.







Sau đó giận dữ nhìn Sở Nhiễm.

"Tất cả là lỗi của cậu, chuyện của chúng tôi, cậu mau chóng giải thích với bà Tương đi, bảo bà ấy thả bọn tôi ra!







Sỡ Nhiễm liếc cô ta một cái, “Cậu cảm thấy người phụ nữ kia sẽ nghe lời tôi nói sao?"

Uông Dao ngẩn ngơ, đúng thật, bà Tương cố ý trả thù Sở Nhiễm, thì như thế nào có thể nghe lời Sở Nhiễm nói được.







Cô bất ngờ bật khóc, cô còn nhỏ như vậy, vẫn chưa đi hết tuổi thanh xuân, cô không muốn gặp phải rắc rối.

“Bà Tương à, chỉ cần bà thả chúng tôi đi, muốn gì chúng tôi đều có thể đáp ứng bà, xin bà!” Uông Hưng không ngừng cầu xin tha thứ.







Đây thực sự không phải chuyện đùa, nhìn như thế này, chắc chắn có thể giết chết bọn họ để diệt khẩu.

Đặc biệt đứng ở sau bà Tương còn có một vài tên to khỏe, gã ta có thể cảm nhận được sát khí, chính là những người này đã từng giết người.







Bà Tương nhìn lướt qua các nữ sinh, "Các cô yên tâm, bây giờ tôi sẽ không giết chết các cô đâu, chờ đến khi rời khỏi nơi này, xem biểu hiện của các cô thế nào, nếu biểu hiện tốt, có lẽ tôi sẽ cân nhắc giữ lại mạng sống của các cô."

Con gái Uống Hưng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.







"Bà Tương định đưa bọn tôi đi đầu vậy?" Uông Hưng cẩn thận

“Đi rồi sẽ biết, bây giờ tốt nhất là các người nên ngoan ngoãn với tôi, hiểu không?" Bà Tương lạnh lùng nói.







Hai cha con gật đầu, không dám nói thêm tiếng nào.

Nhưng vô cùng tức giận nhìn Sở Nhiễm.







Lúc này bà Tương quay lại nhìn Sở Nhiễm.

“Lần trước là do cô may mắn, nhưng để xem lúc này, liệu cô có còn may mắn được như vậy không?"







Nói xong, mặt bà ta tràn đầy sự giận dữ.

“Vì cô, mà chúng tôi phải đem bán tất cả sản nghiệp để lấy tiền, thế nhưng, bao nhiêu gia sản cũng không bằng con tôi, như thế cũng đáng. Khi các người đến nơi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn hầu hạ con trai tôi, có lẽ tôi sẽ nhân từ với các người một chút, bằng không tôi sẽ làm cho mấy người hối hận!”







Mặt Tư Đồ Dĩ Hà trắng bệch, cô có thể tưởng tượng ra bà ta hận hai cô đến thế nào.

Cô không sợ mình bị bà Tương bắt đi đâu, cô chỉ lo lắng không biết mẹ cô phải làm sao bây giờ.







Sở Nhiễm dùng ánh mắt an ủi Tư Đồ Dĩ Hà.

Sau đó nhìn bà Tương nói: "Bà muốn chúng tôi hầu hạ đứa con ăn hại của bà? Hừ, bà không sợ tôi sẽ đâm thêm mấy lỗ trên người cậu ta à."







"Cô dám!" Bà Tương vỗ mạnh vào thành ghế, “Con ranh thối, tôi vốn không muốn dạy dỗ cô, dù sao thì tôi vẫn muốn giữ cô lại để hầu hạ con tôi, nhưng hiện cô đã làm tôi vô cùng thất vọng rồi!"

"Vä miệng cô ta cho tôi!" Bà Tương quay lại nhìn mấy tên to khỏe nói.







Lập tức vài tên bước đến, tát vào mặt Sở Nhiễm mấy cái.

Đánh đến mức khoé miệng Sở Nhiễm đầy máu, nhưng Sở Nhiễm không kêu lên tiếng nào, ánh mắt vẫn như cũ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một tia dự tợn.







Ánh mắt như thế nhưng không hiểu làm sao đã làm cho bà Tương có chút hoảng hốt, "Con ranh chết tiệt kia, xem ra cô thật không sợ chết!"



"Sở Nhiễm!"



Uông Dao cách Sở Nhiễm không xa, cô tuy sợ hãi, nhưng cũng không quên mượn cơ hội này mà trả thù Sở Nhiễm.






Đang định nhân cơ hội đá cho Sở Nhiễm mấy cái.



Thì đột nhiên bọn họ bị vây quanh bởi một đám người.






Uông Hưng đang đi tìm con gái của gã ta.



Nhưng khi gã vừa tìm thấy cô, "Dao Dao!"






Gã liền chạy đến, thấy một đám người đeo mặt nạ đen, trên vai vác ba cô gái.



Ba cô gái này chính là con gái anh ta, Sở Nhiễm và Tư Đồ Dĩ Hà.






Gã run sợ, không biết những người này đang làm gì.



Hơn nữa con gái anh ta và Sở Nhiễm cũng đã hôn mê bất tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK