Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nghe thấy Bạch Hâm Nhiên đưa ra cái giá mười triệu để mua cây cỏ kia, tất cả mọi người đang có mặt đều ồ lên.
Bọn họ tin rằng đây chỉ là Thường Ninh mua được từ hàng quản via hè, nhất định không phải có trú nhan gì hết, thậm chí cảm thấy rằng có lẽ Thường Ninh đã bỏ ra không quá mười tệ, so với cải giả Bạch Hâm Nhiên đưa ra đã gấp không biết bao nhiêu lần.
Có điều, bọn họ cũng chẳng hề hâm mộ Thường Ninh, bởi vì tiền của nhà họ Bạch cũng không phải dễ mà ăn được như thế.
Mất không đến mười tệ mua được cái gì đó ở ven đường mà dám đổi lấy mười triệu của nhà họ Bạch, phóng mắt nhìn khắp cả Phàn
Thành cũng không ai có cái gan lớn như vậy.
Nếu là bọn họ, vậy thà rằng thuận nước đẩy thuyền tặng lại cho cô cả nhà họ Bạch luôn đi, như vậy còn có thể tạo được quan hệ với nhà họ Bạch.
Lúc này Thường Ninh lại lắc đầu: "Cây cỏ này tôi mua tặng vợ minh, không bán!"
Anh đâu có thiếu tiền, huống hồ nếu đã biết được loại cỏ này là cỏ trú nhan thì đương nhiên phải giữ lại cho bà xã rồi. Nghe anh nói như vậy, tất cả mọi người đều hơi sửng sốt, đây không phải là bỏ qua không giữ thể diện cho cô cả nhà họ Bạch sao, đúng là ngu xuẩn hết sức.
Bạch Hâm Nhiên cũng hơi giật mình, có điều cô đã nhanh chóng cười nói thêm: "Tôi đây ra giá năm mươi triệu thì thể nào?"
Một đám người trợn tròn cả mắt lên.
Năm mươi triệu, ấy vậy mà cô cả nhà họ Bạch lại bỏ ra những năm mươi triệu để mua cái cây cỏ kia, chẳng lẽ nó thực sự là có trú nhan sao?
Thường Ninh vẫn lắc đầu như cũ: "Cô Bạch, tôi đã nói là không bản rồi, cô mau đưa lại cho tôi."
"To gan, cô chủ nhà chúng tôi nhìn trúng đồ của anh thì đó chính là phúc khí của anh, sao anh dám nói chuyện kiểu đó!"
Lúc này một gã bảo tiêu thật sự không nhịn nổi nữa. Bình thường làm gì có ai mà không cung kính với cô chủ, huống là cô chủ đã nhìn trúng cái gì đó, người khác dâng tặng còn không kịp. Bây giờ cô chủ đã tiêu tiền để mua, thầng oắt con này lại còn dám nói không bán.
Gã thật muốn xông lên dạy cho Thường Ninh một bài học.
Bạch Hâm Nhiên giơ tay cản gã bảo tiêu kích động kia lại.
"Ngài Thường, anh thật sự không muốn cân nhắc một chút sao? Năm mươi triệu cũng là con số mà có lẽ anh phải phấn đấu cả đời đấy!"
"Cô phiền phức thật sự, tôi đã nói không bán là không bán, sao CÔ cử lầng nhằng mãi không dứt thế!" Thường Ninh đã bắt đầu không kiên nhẫn.
Thấy Thường Ninh còn đang sốt ruột như vậy, tất cả mọi người đều như hóa đá.
Đúng là không thể tin nổi, còn có người dám dùng loại ngữ khí này mà nói chuyện với cô cả nhà họ Bạch.
Thi Hướng Minh thiếu chút nữa bật cười ha hà. Thằng oắt con này đúng là cái đồ ngu xuẩn, dám vô lễ với cô cả nhà họ Bạch, ngại mạng mình dài quả à?
Lý Phi Phi cũng là người đầu tiên lùi lại, cách Thường Ninh xa thật xa, sợ bị Thường Ninh liên lụy.
Đảm người Hoàng Đào sau khi hồi phục lại tinh thần cũng vội vàng kéo giãn khoảng cách với Thường Ninh, trên mặt trưng ra biểu tình tôi không quen biết người này,
Sở Nguyệt vừa mới thở phào một hơi lại bắt đầu gấp, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đây đang rước lấy tai họa ngập đầu cho cô và nhà họ Sở sao?
Sắc mặt Bạch Hâm Nhiên cũng cứng đờ.
Mấy gã bảo tiêu đang muốn tiến lên dạy dỗ Thường Ninh một chút, cô lại vội vàng ngãn lại.
Cô hơi cảm thấy kì quái mà liếc nhìn Thường Ninh.
Vừa rồi cô có quan sát, thời điểm mấy gã bảo tiêu định xông lên, người này không hề có chút nào gọi là kích động cả, hơn nữa từ lầu đến cuối cách anh ta đối xử với cô không có gì khác biệt so với đối xử với một người bình thường.
Ánh mắt kia thậm chí khiến cho cô càm nhận rằng, trong tâm trí của người này, nhà họ Bạch chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.
Điều này khiến cô thầy kỳ lạ, người này chẳng lẽ không biết sự tồn tại của nhà họ Bạch có ý nghĩa gi, hoặc là nói căn bản anh ta không thèm để nhà họ Bạch vào mắt.
Có điều mặc kệ nói như thế nào, người này cũng khiến cho cô sinh ra một tia hung thủ.
Sau một hồi suy nghĩ, cô trả lại cây cỏ kia cho Thường Ninh: "Nếu đã thể thì quấy rầy ngài Thường rồi."
Sau đó cô vung tay lên, đang chuẩn bị dẫn người rời đi.
"Oa oa..."
Đúng lúc này, bé con tình lại.
Thường Ninh cuống quýt lấy viên kim cương kia ra định đi dỗ thằng bé.
Đương lúc Bạch Hâm Nhiên nhin sang, đồng tử cô nhất thời co rụt lai!
"Ánh Sáng Của Hi Vọng!"
Cô vội vàng tiến lên nói: "Ngài Thường, có thể cho tôi xem viên kim cương kia của anh không?"
Biểu hiện này của cô lại làm cho đám người Thi Hướng Minh sửng sốt.
Ai chẳng biết Thường Ninh mua ở cửa hàng ven đường viên kim cương hai mươi tệ về dỗ dành con minh.
Cô cả nhà họ Bạch sẽ không thật sự tin rằng đó là kim cương thật chú.
"Bây giờ tôi phải dỗ con rồi, không rảnh!"
Càng khiến cho bọn họ sững sở hơn chính là lời vừa thốt ra miệng của Thường Ninh, dám vô lễ hết lần này đến lần khác với cô cả nhà họ Bạch, quả nhiên là cái đồ ngu xuẩn.
Thường Ninh mặc kệ Bạch Hâm Nhiên, vội vàng đi đến trước mặt đứa bé, quãng tới quăng lui viên kim cương trước mặt bé, đùa giỡn cùng với nó.
Bé con lập tức dừng khóc, có điều, chỉ cần Thường Ninh dùng động tác lại, miệng bé sẽ lại bắt đầu ngoác ra.
Thường Ninh đành phải biến đổi đa dạng cách tung hứng viên kim cương để làm nhóc con vui vẻ.
Nhìn thấy Thường Ninh cử ném qua ném lại viên kim cương kia,
Bạch Hâm Nhiên hết hồn.
Kia nếu thực sự là kim cương, vậy hành động này của anh ta...
Bạch Hâm Nhiên thật sự hết nói nổi.
Lúc trước nhin thấy cỏ trú nhan đã khiến cô vô cùng khiếp sợ, bây giờ lại nhìn thấy viên kim cương này, cô cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thể nào nữa.
Nếu cô nhớ không nhầm, viên kim cương này rất giống viên kim cương ba năm trước đã được bán ra với mức giá trên trời - tảm trăm triệu, viên kim cương vô cùng vô cùng lớn được xưng là "Ảnh Sáng Của Hi Vọng".
Nó được cất mài từ khối kim cương lớn nhất được tìm thấy tính tới ngày nay, không tì vết, được ba vị chuyên gia đẽo gọt cao cấp nhất dùng thời gian tám tháng trời để tạo ra.
Một khi ra đời, nó liền trở nên độc nhất vô nhị.
Ba năm trước đây nó đã được một người thần bí mua đi, từ đó đến nay cũng không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.
Cỏ trú nhan tuy rằng hiểm có khó tìm, nhưng một cây cỏ trú nhan nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng trong vài năm, đến khi lá bên trong hoàn toàn héo rũ, tác dụng của nó cũng sẽ biến mất.
Mà kim cương thì không như vậy. Kim cương tồn tại vĩnh cửu, giá trị của nó cũng không bao giờ suy giảm.
Nếu cải này thật sự là viên "Ánh Sáng Của Hi Vọng", vậy thì nó chứa đựng giá trị không thể đong đếm được.
"Cô Bạch, sẽ không phải là cô nghĩ đó chính là kim cương thật đấy chứ? Đó chỉ là đồ già thôi, là Thường Ninh dùng hai mươi tệ mua cửa hàng ven đường, chính anh ta cũng đã thừa nhận rồi, chúng tôi cũng suýt chút nữa bị lừa đấy."
Thấy cô cả nhà họ Bạch tựa hồ là có hứng thủ với viên kim cương giả này, Thi Hưởng Minh vội đi tới nói.
Cái thằng Thường Ninh này mua mấy món đồ giả, vậy mà cả hai món đều khiến cho cô cả nhà họ Bạch hứng thú, cũng không biết là cải vận cút chó gì nữa.
"Đúng vậy, cô Bạch, Thường Ninh này chỉ là một thắng phế vật ở rể, ngoại trừ trông con làm việc nhà ra thì chẳng được cái tích sự gì khác, không kiếm nổi một các nào. Anh ta mà mua nổi kim cương á, chỉ là một viên kim cương giả mà thôi." Lý Phi Phỉ cũng mau chóng nói.
Sau đó cô ta còn kéo Sở Nguyệt: "Sở Nguyệt, cậu mau nói cho cô Bạch biết, ông chồng này của cậu phế vật đến cỡ nào, bình thường đều ăn của cậu uống của cậu, đến cả tiền mua sữa bột cho con cũng không kiếm nổi, nào có bản lĩnh mà đi mua kim cương cơ chứ."
Mặc dù Sở Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu khi bạn thân của mình làm trò mắng mỏ chồng mình trước mặt bao nhiêu người, nhưng chuyện này cũng là sự thật, cô cũng không phản bác.
Huống hồ Thường Ninh liên tiếp xung đột với cô cả nhà họ Bạch, trong lòng cô đã gần như không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Phải biết rằng người kia chính là cô cả nhà họ Bạch, là một gia tộc lớn ở Phản Thành, chỉ một câu thôi là có thể khiến nhà họ Sở không ngóc đầu dậy nổi.
Đúng lúc Sở Nguyệt định mở miệng.
Bạch Hâm Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ: "Là thật hay là giả, không cần các người nhắc nhở tôi!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net