Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Lời này vừa mới thốt ra, toàn khu vực trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng khóc to của trẻ con, vẻ mặt người nào người nấy đều vô cùng thẫn thờ.
Tất cả đều nhìn về phía Thường Ninh với vẻ mặt không thể tin được.
Nếu là trước đây bọn họ sẽ cảm thấy Thường Ninh không khác gì một tên ngốc, còn bây giờ, anh chính là tên ngu ngốc nhất trong tất cả những tên ngốc.
Dám đứng ở trước mặt anh Đông, trách gã dọa khóc con trai của anh, con mẹ nó đây chẳng phải là ăn gan hùm mật gấu sao?
Anh em nhà họ Thường không khỏi há hốc mồm. Bọn họ đã không tìm được bất cứ từ ngữ nào để hình dung tất cả những chuyện này nữa rồi. Hai người chỉ cảm thấy tại sao bọn họ có thể làm họ hàng với một tên ngốc trong một khoảng thời gian dài như vậy chứ, đây quả thật chính là một sự sỉ nhục.
Gương mặt của Vương Chấn Đông cũng trở nên cứng đơ.
Thấy Thường Ninh không coi ai ra gì, đứng yên một chỗ dỗ con trai.
Gã thật sự rất tức giận.
Một tên ở rể nho nhỏ lại dám không coi gã ra gì, vì đứa con hoang này còn dám lên mặt với gã.
Cho rằng Vương Chấn Đông là một con hổ giấy hả?
Nếu để người khác biết được chuyện này, Vương Chấn Đông gã làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác chứ?
Thấy đại ca tức giận đùng đùng, Kim Mao cũng không nhịn nổi nữa.
“Anh ơi, để em đi lái máy xúc tới, kéo bọn họ đi!”
Đôi mắt của Vương Chấn Đông trở nên thâm độc, gã hút một ngụm xì gà, nghiến răng nói: “Kéo, kéo sập nhà luôn cho tao!”
Cam Cầm bị dọa đến mức sắc mặt xám ngoét, bà sợ hãi cực kỳ.
Lúc này Thường Ninh ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng: “Mấy người dám!”
“Hừ, đồ ngu xuẩn, cậu thật đúng là rất đề cao bản thân đấy. Cậu không nhìn thử xem ông đây có hơn một trăm người, cậu nghĩ cậu ngăn cản được hết à?’
Kim Mao nhe răng cười một tiếng, phất tay với một chiếc máy xúc: “Kéo cho tao!”
Ầm đùng đùng.
Máy xúc bắt đầu đi về phía này.
Tuy rằng Cam Cầm đã sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, nhưng sau đó bà đã bước tới, dứt khoát chắn ở trước mặt Thường Ninh và đứa nhỏ.
Bà gào nhẹ một tiếng với Thường Ninh: “Mau ẵm đứa bé chạy nhanh đi!”
“Chạy? Tôi xem mấy người chạy đi đâu được?”
Kim Mao đã sai người chặn hết mấy con đường xung quanh, gã cười gằn một tiếng: “Lúc đầu mà chịu phá bỏ sau đó dọn đi nơi khác là giờ yên ổn rồi, nhưng lại cứ thích đi tìm đường chết, mấy chuyện này đều do mấy người tự tìm!”
Thường Ninh trông thấy tất cả mọi chuyện, tia sáng đỏ trong mắt anh lúc ẩn lúc hiện.
Dường như có một luồng hơi thở không yên đang chạy tán loạn bên trong cơ thể Thường Ninh, khiến anh cảm thấy khát máu.
Ngay lúc này, anh sắp không thể khống chế được luồng hơi thở xao động này.
Đột nhiên có một đoàn xe tải quân dụng màu xanh ầm ầm chạy đến, ước chừng có mấy chục chiếc, bụi mù bay đầy trời.
Sau đó một đội quân binh vác súng trên vai nhảy xuống xe, rất nhanh đã tập hợp thành một hàng, vũ khí đã lên đạn.
Sau đó nhanh chóng đánh bọc sườn về phía bên này.
Hướng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy quân binh được trang bị võ trang hạng nặng đông nghìn nghịt, ước chừng có hơn một ngàn người, ngay ngắn có trật tự xông tới.
Tiếng chân bước đều theo nhịp làm rung chuyển cả mặt đất!
Đồng thời trên không trung còn có tiếng máy bay trực thăng đang bay đến!
Từng cơn gió lớn nổi lên không ngừng!
Đội quân binh này đột nhiên xông đến, trên trời còn có máy bay trực thăng, tức khắc đã dọa sợ đám người Kim Mao.
Máy xúc đất cũng lập tức tắt máy.
Quân binh giương nòng súng tiểu liên màu đen kịt về phía bọn họ. Không những thế bọn họ còn nhìn thấy vài cỗ súng nòng xoay, thậm chí còn có người khiêng súng chống tăng không giật trên vai.
Kim Mao sợ hãi đến mức hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngất xỉu, hai chân trở nên mềm nhũn, không một chút suy nghĩ đã lập tức quỳ sụp xuống.
Mấy tên đàn em cũng bị dọa đến mức đái ra quần, gậy gộc trong tay trôi tuột xuống bên dưới, người nào người nấy đều giơ hai tay lên, sau đó vội vàng quỳ xuống, run lẩy bẩy tại chỗ.
Thậm chí mấy người nhát gan đã bị dọa đến mức ngồi phịch xuống mặt đất, đũng quần ướt sũng.
Về phía anh em nhà họ Thường, lá gan của hai người bọn họ là nhỏ nhất. Đầu họ ong một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, hơn nữa phía bên dưới còn tỏa ra mùi hôi tanh.
Vương Chấn Đông cũng bị dọa đến choáng váng, xì gà trong miệng và chuỗi hạt gỗ lim tơ vàng trong tay cùng lúc rơi lộp độp trên mặt đất.
Tuy rằng gã đã gặp qua rất nhiều cảnh tượng lớn, nhưng cảnh tượng ngày hôm nay lại là cảnh tượng mà tám đời nhà gã cũng chưa từng được nhìn thấy bao giờ.
Vương Chấn Đông cũng vô cùng sợ hãi, gã lập tức giơ hai tay lên, vội vàng quỳ xuống. Gã sợ nếu động tác của mình chậm một chút, đầu của gã sẽ nở hoa.
Đây chính là súng thật đạn thật, không phải chuyện đùa.
Lăn lộn cho đến ngày hôm nay, thật ra gã chính là người quý trọng mạng sống hơn ai hết.
Gã thật sự không hiểu, sao đột nhiên một đội quân binh lớn như vậy lại xông tới đây chứ, đến cả máy bay trực thăng cũng được điều động đến.
Ánh mắt của Vương Chấn Đông không khỏi nhìn về phía Thường Ninh.
Không phải là có liên quan đến tên nhóc này đó chứ?
Nhưng chuyện này gần như là không thể nào.
Gã không tài nào nghĩ ra nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Thường Ninh đã lấy lại bình tĩnh. Vừa nãy thật sự rất nguy hiểm, suýt chút nữa anh đã không thể khống chế được bản thân!
Tuy Thường Ninh không biết hậu quả của việc không thể khống chế bản thân sẽ như thế nào, nhưng anh có thể cảm nhận được, nếu bản thân mất đi sự kiểm soát, e rằng sẽ xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi chuyện, có vẻ như đều là do hạt châu kia.
Anh cũng vội vàng cất Thủy Lam Châu đi, không dám nắm ở trong tay nữa.
Tuy rằng hạt châu này rất thần kỳ, nhưng dường như nó cũng sẽ khiến anh đánh mất bản thân.
Còn đối với đội quân binh xông tới một cách đột ngột này, tuy rằng Thường Ninh cũng cảm thấy rất bất ngờ, nhưng anh lại không hề cảm thấy kỳ lạ một chút nào . Thường Ninh có lý do để tin tưởng đây chắc chắn là do Chu Tước sắp xếp.
Có điều anh lại không hề nhìn thấy Chu Tước lộ mặt.
Đồng thời chuyện này cũng khiến anh tò mò hơn về Chí Tôn Thần Điện, thế nhưng có thể điều động cả quân binh, xem ra quyền thế của Chí Tôn Thần Điện cũng không hề nhỏ.
Lúc này đứa nhỏ trong lòng anh lại tỏ ra vô cùng hưng phấn, nó đứng lên, trợn to mắt nhìn xung quanh, còn giơ tay lên với với khắp nơi.
“Ninh Nhi, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cam Cầm chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay không khác gì ngồi trên tàu lượn siêu tốc, những chuyện mà cả đời này bà chưa từng trải qua đều đã được trải qua hết, và bà cũng sắp gục ngã rồi.
“Mẹ ơi, không có gì đâu, bây giờ đã không còn gì phải lo lắng nữa rồi.” Thường Ninh lên tiếng an ủi.
Sau đó ánh mắt của anh nhìn về phía trực thăng đang hạ cánh xuống mặt đất cách đó không xa.
Chỉ thấy một nam thanh niên mặc tướng phục bước xuống từ trên trực thăng.
Lúc người thanh niên kia ngước mắt lên, một luồng sát khí lập tức bao phủ khắp nơi.
Dường như có thể khiến cho người ta cảm nhận được phía đằng sau nam thanh niên mặc tướng phục kia chính là xương trắng như tuyết, xác chất thành núi, máu chảy thành sông.
Vương Chấn Đông cũng là người đã từng vấy máu tươi. Giờ phút này gã chỉ cảm thấy bản thân còn nhỏ bé hơn cả hạt bụi, bởi vì đối phương thật sự là người đã từng chinh chiến sa trường, giết vô số kẻ địch, không biết duới chân đã từng giẫm qua bao nhiên xương cốt của kẻ thù.
Chút khí thế giang hồ trên người gã làm sao có thể so sánh với người như vậy được.
Vương Chấn Đông không tài nào hiểu nổi - một nhân vật lớn như thế, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Người đàn ông mặc tướng phục với tư thế rắn rỏi kiên cường chậm rãi bước về phía giữa sân dưới sự bao bọc của vài tên tướng sĩ.
Ánh mắt lạnh lùng giống như hai lưỡi kiếm sắc bén, có thể nhìn thấu người khác.
Những người quỳ trên mặt đất đó, ai cũng nơm nớp lo sợ, không một ai dám ngẩng đầu lên, thậm chí đến cả một cử động nhỏ cũng không dám. Bọn họ đều hận không thể chui đầu xuống dưới đũng quần.
“Đại soái! Toàn bộ du côn đều đã bị bắt giữ, xin đại soái ra chỉ thị!” Lúc này một viên sĩ quan bước tới cúi đầu xin chỉ thị.
Đại soái?
Vương Chấn Đông chỉ cảm thấy đầu óc có chút ong ong.
Còn trẻ như vậy mà có thể được xưng là đại soái, hình như cả nước chỉ có một người duy nhất, đó chính là đại soái Kiêu Long – người được ca tụng là chiến thần có một không hai!
Thế này thì không còn là một nhân vật lớn nữa rồi, mà là một nhân vật siêu siêu lớn!
Nghe đồn vị đại soái Kiêu Long này đã có bảy lần ra trận, khiến cho các thế lực ở biên giới các quốc gia đại bại chỉ bằng một nắm đấm sắt. Uy nghiêm của chiến thần chấn động toàn cầu.
Một nhân vật siêu siêu lớn như vậy sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?
Hơn nữa hình như mục đích anh ta tới đây là để nhằm vào gã.
Vương Chấn Đông suýt chút nữa đã gục ngã. Gã đã đụng phải một chuyện lớn rồi, hơn nữa còn là một chuyện lớn vô cùng khủng khiếp!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net