Vietwriter
**********
"Nhiễm Nhiễm vì tôi đã đâm một bạn nam bị thương, chúng tôi bị đưa tới cục cảnh sát, tôi mới vừa bị xét hỏi, Nhiễm Nhiễm dặn tôi đừng nói gì và bảo tôi tìm cơ hội gọi điện thoại cho anh. Cô ấy nói anh có thể cứu cô ấy, anh đến cứu cô ấy nhanh đi!"
Tư Đồ Dĩ Hà nức nở trong điện thoại.
“Cô đừng sợ, bây giờ các cô đang ở cục cảnh sát nào?" Thường Ninh an ủi hỏi.
“Ở cục cảnh sát phía tây thành phố.”
Sau khi cúp điện thoại, Thường Ninh có chút buồn bực, Làm sao Sở Nhiễm biết anh có thể cứu cô ấy.
Nhưng bây giờ không còn kịp để nghĩ những chuyện này nữa.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Hồ Diệu Phát, bảo ông ta đưa người ra ngoài trước rồi hãy nói.
Ban đầu anh muốn tự mình đi, nhưng nghĩ lại dẫn theo trẻ con cũng không tiện. Hơn nữa bây giờ nhóm người Sở Nguyệt đang ở đó, không cần anh phải ra mặt.
Hồ Diệu Phát nhận điện thoại xong thì vội vã dẫn người đến cục cảnh sát phía tây thành phố.
Mặc dù cậu Ninh không tien ra mặt, nhưng ông ta nhất định phải tự mình xử lý việc này.
Trên đường đi, ông ta đã nhanh chóng tìm hiểu về trên dưới toàn bộ nhà họ Tường, đặc biệt là Tường Hồng Sinh người đứng đầu nhà họ Tưởng. Cuối cùng khi sắp đến cục cảnh sát phía tây thành phố, ông ta đột nhiên nói với tài xế: "Đi bệnh viện trước!”
Tưởng Hồng Sinh đang ở ngoài phòng phẫu thuật cho kết quả phẫu thuật của con trai mình.
Ông ta trông có vẻ rất bình tĩnh, tâm trạng không bị dao động quá mức.
Nhưng trong đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng.
“Ông chủ, bà chủ đã tới cục cảnh sát rồi!” Lúc này, một vệ sĩ mặc đồ đen bước qua nói nhỏ.
Tưởng Hồng Sinh chỉ khế gật đầu, không nói gì thêm. Người vệ sĩ cũng giống như những người vệ sĩ khác, lằng lặng đứng bên cạnh ông không nhúc nhích.
Những vệ sĩ này dường như khác với những vệ sĩ bình thường, trên người họ mang the khí thế dữ tợn không giống những người cường tráng bình thường khác.
Cả hành lang ngoại trừ bọn họ ra thì không có một bóng người.
Không lâu sau, đèn phòng giải phẫu sáng lên.
Ngay sau đó, một vài bác sĩ bước ra.
Tưởng Hồng Sinh cũng nhanh chóng bước lên.
"Ông chủ Tưởng, tôi thành thật xin lỗi, chỗ ấy của cậu Tưởng bị thương quá nghiêm trọng, cho dù chúng tôi đã khâu tốt nhất cũng không có cách nào đảm bảo rằng sau này cậu ấy có thể làm một người đàn ông bình thường." Một số bác sĩ thở dài nói.
Mặc dù Tưởng Hồng Sinh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn như bị sét đánh.
Sau đó, một quyền đập thẳng vào tường.
“Bốp" một tiếng.
Vô số bụi rơi xuống, trên tường xuất hiện từng vết nút. Các bác sĩ kia bị dọa sợ đến mức sợ hãi bỏ chạy.
“Ông chủ, bây giờ ông định làm gi?" Vài vệ sĩ bước lên hỏi.
“Đi gọi phu nhân về, tôi muốn cả nhà họ Sở phải quỳ xuống nhận lỗi trước mặt con trai tôi và để con nhỏ đó chăm sóc con trai tôi suốt đời!" Trong mắt Tưởng Hồng Sinh dâng lên tia tàn bạo,
“Vâng!” Vài vệ sĩ củi đầu đáp, đang chuẩn bị đi làm.
"Ông chủ Tưởng!"
Đúng lúc này, Hồ Diệu Phát tìm đến.
“Hồ Diệu Phát! Cậu tới đây làm gì?" Tưởng Hồng Sinh xua tay để vệ sĩ tạm thời lùi sang một bên.
“Ông chủ Tưởng, không phiền khi chúng ta nói chuyện một lát chứ!" Hồ Diệu Phát cười nói.
"Tôi và cậu không làm ăn qua lại, cũng không tới lui tình cảm thì có chuyện gi hay để nói?" Tưởng Hồng Sinh lạnh lùng nói: "Hon nữa hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, không có thời gian tiếp cậu đâu."
Hồ Diệu Phát vẫn duy trì nụ cười và nhìn thoáng qua phòng giải phẫu: "Cậu nhà không có gì đáng ngại chứ?"
Tưởng Hồng Sinh nhíu mày: "Cậu tới đây vì chuyện của con trai tôi?”
Họ đều là những người có kinh nghiệm trên thương trường, chỉ cần nói vài câu là có thể hiểu được ý định của đối phương.
Hồ Diệu Phát mim cười: "Tôi đến đây để khuyên ông, nếu như con trai ông không có trở ngại gì về tính mạng thì hy vọng ông đừng truy cứu chuyện này nữa. Nên nhớ, con
“Hồ Diệu Phát, bây giờ cậu trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Chí Tôn thì cho rằng mình rất giỏi phải không, dám để ý tới việc nhà của tôi?" Tưởng Hồng Sinh nhíu mày, thanh âm lạnh lùng đến đáng sợ.
Lúc này, Hồ Diệu Phát bước đến sờ lên bức tường trước mặt bị Tưởng Hồng Sinh đập vỡ.
"Cú đấm của ông quả thực rất cứng rắn, bức tường cứng như vậy cũng bị ông đập vỡ, nhưng ông không sợ va vào tấm thép sao?"
Tưởng Hồng Sinh cười lạnh: “Tôi thừa nhận nhà họ Sở rất có mặt mũi khi có thể mời được cậu, nhưng bọn họ có tấm thép ư? Ở trước mặt tôi còn chẳng bằng một lớp giấy!"
"Vậy sao?" Hồ Diệu Phát mìm cười: "Ông thật sự không sợ sẽ va vào tấm thép à?"
"Được rồi, đừng ở đây nói nhảm với tôi nữa. Người khác sợ tập đoàn Chí Tôn của các người, nhưng ở trước mặt Tưởng Hồng Sinh tôi, tập đoàn Chí Tôn các người chẳng có gì đặc biệt cả!”
Hồ Diệu Phát vẫn mim cười: "Tập đoàn Chí Tôn chúng tôi không có gì đặc biệt thật, còn người đúng phía sau tập đoàn chúng tôi thì sao?"
Tưởng Hồng Sinh liếc mắt nhìn Hồ Diệu Phát bằng ánh mắt lạnh lùng: "Chỉ là một nhà họ Sở nhỏ bé, chẳng lẽ đáng để người phía sau kia ra mặt ư. Huống chi, cho dù người đó có ra mặt, Tường Hồng Sinh tôi có gi phải sợ, chẳng qua chỉ là một cậu ấm nhà giàu mà thôi!"
"Đại soái Kiêu Long thì sao, ông cũng không nể mặt cậu ta à?" Hồ Diệu Phát tiếp tục cười hỏi.
Sắc mặt Tưởng Hồng Sinh ngưng tụ: "Chuyện này liên quan gì đến đại soái Kiêu Long. Hồ Diệu Phát à, cậu đừng vì nói giúp cho nhà họ Sở mà mang cả đại soái Kiêu Long ra, cậu nghĩ rằng tôi sợ sao?"
"Tôi không dọa ông, mà nói thật, cậu Ninh nhà chúng tôi có quan hệ không tệ với đại soái Kiêu Long, chẳng lẽ không đáng để ông nể mặt hả?"
Tưởng Hồng Sinh lại liếc nhìn Hồ Diệu Phát lần nữa: "Nhà họ Sở có thể diện lớn như vậy sao, ngay cả đại soái Kiêu Long cũng quan tâm?"
"Người anh em à, tôi biết trước đây ông là lính đánh thuê ở nước ngoài, dưới quyền có anh em tốt cũng có đàn em. Tuy nhiên, đại soái Kiêu Long đóng giữ ở Phàn Thành, tôi khuyên ông tốt nhất đừng nên làm bậy, có vài người không phải ông muốn đụng là có thể đụng vào đâu. Huống hồ, con trai ông có lỗi trong chuyện này, hãy tự suy nghĩ cho kĩ di!"
Bấy giờ, Hồ Diệu Phát vỗ vai Tưởng Hồng Sinh.
“À đúng rồi, tôi quên nói với ông một điều. Trong bữa tiệc của đại soái, đại soái Kiêu Long đã tự mình kính chị gái cô gái đó một ly, có không ít người biết chuyện này. Ông có thể hỏi thăm thử một chút, được rồi, tôi chỉ nói đến đây thôi."
Hồ Diệu Phát nói xong bèn đi khỏi, ông ta tin rằng Tưởng Hồng Sinh sẽ đưa ra lựa chọn.
Trên thực tế, ông ta cũng mới biết về mối quan hệ của Thường Ninh và đại soái Kiều Long cách đây không lâu, lúc ấy, ông cũng kinh ngạc một hồi.
Càng may mắn hơn với lựa chọn ban đầu, nếu không, Hồ Diệu Phát ông sao có ngày hôm nay.
“Ông chủ ơi, hiện tại phải làm sao?" Vài vệ sĩ không khỏi hỏi.
"Gọi bà chủ về rồi dặn bên cảnh sát thả người ra!" Qua một hồi lâu, Tưởng Hồng Sinh mới nặn ra những chữ này qua kẽ răng.
Cục cảnh sát phía Tây.
Bà Tưởng vẫn ở đó bốc hỏa liên tục, la hét muốn tự mình vào trong dạy dỗ cho Sở Nhiễm một trận.
Được vài cảnh sát khuyên nhủ mãi, bà ta mới binh tĩnh lại. Sau đó, bọn họ nhận được một cú điện thoại.
Trong lúc nhất thời đều ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này, Bà Tưởng cũng nhận được một cuộc gọi.
Sắc mặt bà ta hết sức khó coi và đập di động ngay tại chỗ.
Khi bà ta còn muốn tiếp tục làm ồn thì có một số vệ sĩ áo đen đến đưa bà ta rời khỏi.
Trong phòng thẩm vấn, bất luận Sở Nguyệt hỏi như thế nào, Sở Nhiễm đều không nghiêm túc.
Cô cũng sốt ruột hơn.
"Nhiễm Nhiễm à, nếu em cứ như vậy thì chị làm sao cứu em được?"
"Chị ơi, chị không cần vất vả. Rất nhanh, em sẽ không có chuyện gì đâu." Sở Nhiễm chỉ cười hihi nói.
"Con nhóc chết tiệt, con lấy tự tin ở đâu ra thế. Đâm con người ta sao có thể không có gi?" Trần Di cảm thấy hôm nay mình sắp tức chết ở chỗ này.
Sở Sơn Hà cũng tức giận đánh vào tay con gái mấy cái: "Đến nước này rồi mà con còn cười được?"
Đúng lúc này, cua mở ra.
"Sở Nhiễm, cô có thể đi được rồi!"
Vẫn là hai cảnh sát họ Lưu và họ Trương bước vào nhưng nét mặt bọn họ có chút phức tạp, bởi vì bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng sự việc lại đảo ngược lớn như vậy.
Vi cấp trên nói bên phía người gặp tai nạn đã tỉnh lại và thừa nhận bản thân lỡ tay làm mình bị thương, sự việc hoàn toàn không có liên quan đến người khác.
Điều này khiến bọn họ băn khoăn không thôi.
Tuy nhiên, có một số việc đâu phải bọn họ muốn hiểu là có thể hiểu được, nếu như cấp trên bảo bọn họ thả người, bọn họ cứ thả người là được.
Sở Nhiễm nghe xong, lập tức đứng dậy.
Vợ chồng Sở Sơn Hà bao gồm cả Sở Nguyệt cũng không thể tin nổi.
"Anh cảnh sát, con gái của tôi có thể đi thật rồi ư?” Trần Di cẩn thận hỏi.
Cành sát Trương và cảnh sát Lưu gật đầu, vẻ mặt có chút phức tạp: "Có thể đi được rồi!"
Sở Nhiễm đi ra ngoài trước.
Sở Nguyệt và vợ chồng Sở Sơn Hà vẫn chưa thể hồi thần.
Đến khi không nhìn thấy Sở Nhiễm nữa, Sở Nguyệt mới la lên: “Nhiễm Nhiễm, em đừng chạy. Tay của em phải đi bệnh viện!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net