**********
Chỉ thấy chị Như bưng ly rượu tiến vào thì liền hiện không khí trong này có gì đó sai sai, nên đã không kìm được buộc miệng hỏi.
Sau đó cô ta thấy Kha Phong bị thương.
"Cậu Kha, sao cậu lại bị thương rồi?"
Sắc mặt Kha Phong vô cùng âm u nhìn Thường Ninh: "Chị Như, đừng trách hôm nay tôi không nề mặt chị. Hôm nay tôi phải khiến cho tên nhóc này đẹp mặt!"
Trước tiên chị Như sững sờ một chút.
Ngay sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Mọi người ngồi xuống vui vẻ uống rượu không được sao. Tại sao lại âm ỉ không vui như vậy."
Sau đó cô ta nở nụ cười vừa khéo léo vừa xinh đẹp, bưng ly rượu đi về phía Thường Ninh: “Cậu chủ này, không thì hôm nay nể mặt tôi, cho dù anh với cậu Kha xảy ra mâu thuẫn gì thì mọi người hãy dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp được không?"
"Chị Như, chị như vậy là có ý gì?" Thái độ của chị Như với Thường Ninh rất không bình thường, khiến Kha Phong lập tức có chút không thoải mái nói: “Tên nhóc này làm bị thương tôi, tại sao phải nói anh ta dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp?”
Mọi người cũng có hơi khó hiểu. thái độ của chị Như sao giống như có chút hướng về phía tên kia.
Chị Như chỉ nhẹ nhàng cười: “Cậu Kha, tôi khuyên cậu một câu, có một số người không phải cậu và nhà họ Kha có thể chọc đến được!”
Lời của chị Như khiến nét mặt của mọi người ngưng đọng.
Sau đó lần lượt hướng về phía Thường Ninh.
Lẽ nào thân phận của tên nhóc này thật sự không như bình thường.
Nhưng vừa nãy cậu Bạch đã chứng thực anh chỉ là người đến ở rể mà thôi.
Sắc mặt Kha Phong vô cùng khó coi nói: “Chị Như, nhà họ Kha chúng tôi trong mắt chị có lẽ không tính là gì, nhưng cũng tuyệt đối chưa từng sợ ai cả. Chuyện này không có liên quan gì đến chị. Tôi hy vọng tốt nhất chị đừng dính vào vũng nước bùn này!”
"Cậy Kha, hà tất phải như vậy chứ. Cậu xem, không bằng thì để tôi sắp xếp người đưa cậu đến bệnh viện trước nhé.” Chị Như thấy bộ dáng của Kha Phong thì khẽ thở dài nói.
Nhóm nít ranh này thật sự không hiểu chuyện. Phải biết đối phương có thể là cậu Ninh, là nhân vật mà đến cả đại thống lĩnh Kiêu Long cũng phải hộ tống bảo vệ. Tôi làm như vậy chính là đang cầu xin cho các người đó.
"Không cần đâu, người của tôi đã đến rồi, tôi chỉ hy vọng cô Như có thể xem như không có chuyện gì xảy ra là được!" Gương mặt của Kha Phong khẽ lộ ra nét hung hăng.
Bởi vì anh ta đã nghe thấy từng trận tiếng bước chân đang gấp rút truyền đến.
Hiển nhiên, vệ sĩ của nhà anh ta đã đến rồi.
Chị Như vẫn muốn khuyên thêm hai câu.
"Chị Như, đã có người không muốn chị nhiều chuyện, thì hà tất chị lại nhiều chuyện!" Lúc này Thường Ninh mở miệng.
Anh nói ra câu này khiến không ít người trợn trắng mắt với anh.
Dẫu sao thì chị Như rõ ràng là đang nói đỡ cho anh, vậy mà tên nhóc này vẫn không nhận lấy ân tình của chị Nhu.
Kha Phong cũng có chút không lường trước được, anh ta vẫn sợ chị Như cứ khăng khăng nhúng vào vũng bùn này. Nhưng sau đó, anh ta tin rằng chị Như sẽ không thể để tâm đến nữa.
Nét mặt của chị Như cũng có chút cứng ngắc.
Sau đó, cô ta cũng không kìm được mà thở dài một hơi. Xem ra chuyện của ngày hôm nay quả thực cô ra đã không thể nhúng tay vào được.
Đồng thời, cô ta cũng có mấy phần tò mò. Tiếp sau đây thì cậu Ninh sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Rầm!
Ngay lúc này, cửa bị một lực lớn đẩy mở ra.
"Cậu chủ!"
Hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen xông ào vào, anh chóng đến phía trước Kha Phong, cung kính nói.
Nhìn thấy bàn tay của Kha Phong bị thương thành như vậy thì trừng tròn mắt tức giận.
“Ai dám làm bị thương thiếu gia nhà chúng ta!"
Mấy vệ sĩ kia người nào người nấy đều vô cùng khỏe mạnh, giọng nói như tiếng chuông, khí thế khiến người khiếp sợ.
Mọi người không kìm được đúng cách xa Thương Ninh
Đến cả Bạch Tử Hằng cũng lặng lẽ cách xa Thường Ninh một chút.
Dù sao thì lực tay của cậu ta cũng trói gà không chặt, anh Ninh cũng không để cậu ta gọi người. Cục diện này sao cậu ta không hoảng sợ được.
"Chính là cái tên đó, xử nó cho tôi, chỉ cần giữ lại một hơi thở là được!” Kha Phong chỉ Thường Ninh, gương mặt đầy hung hăng nói.
Vốn dĩ anh ta muốn Thường Ninh còn giữ lại hơi thở là vì nơi này dù sao cũng là địa bàn của chị Như. Anh ta cũng không muốn ở nơi này gây ra án mạng. Suy cho cùng đối với chị Như thì anh ta vẫn còn chút nể nang.
"Dạ!"
Mười tên vệ sĩ đồng thanh hộ lên.
Sau đó hai mắt của mười tên vệ sĩ lạnh lùng trừng nhìn Thường Ninh.
Dám đánh bị thương cậu chủ của bọn họ, thật sự không biết chủ chết viết thế nào.
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Lâm Tiểu Nha ở một bên không kìm được lắc đầu, mặc dù tên bỏ đi này có chút bản lĩnh, đánh cậu Kha bị thương thành như vậy. Nhưng mà, đối mặt với nhiều vệ sĩ nhà họ Kha như vậy thì anh còn có thể thắng được sao?
Giang Chí Lâm cười lạnh, kết cục của tên nhóc này chết chắc rồi, thật là không biết lợi hại, đến cậu Kha cũng dám làm bị thương. Bây giờ ai cũng không cứu được anh rồi.
Lúc này Vương Dương cũng vô cùng căng thẳng.
Anh ta vẫn cho rằng Thường Ninh không gọi người của phủ thống lĩnh đến dùng thì chỉ ít cũng sẽ gọi Vương Chấn Đông đến. Nhưng không ngờ rằng Thường Ninh không gọi một ai cả.
Mà chị Như nhìn thấy Thường Ninh từ đầu đến cuối vẫn vô tư bình tĩnh, trong mắt càng lúc càng lộ ra một tia sáng mông lung quỷ dị. Xem ra vị cậu Ninh này thật sự không đơn giản.
Lúc này, Thường Ninh đã bị vệ sĩ nhà họ Kha vây quanh thành từng vòng, căn bản không có đường thoát.
"Thằng nhóc, để tao xem mày còn ngông cuồng thế nào nữa!" Kha Phong ở nơi xa hung hăng nói: “Ông đây nói mày nghe, bây giờ mày có quỳ xuống đập đầu với ông đây thì ông đây cũng không bỏ qua cho mày. Tao muốn tận mắt nhìn thấy mày sống không bằng chết, tận mắt nhìn thấy mày giống như một con chó chết trước mặt ông đây!"
"Dám làm bị thương cậu chủ nhà chúng tạo, hôm nay mày có một trăm cái mạng cũng đền không đủ!" Mấy người vệ sĩ kia cũng lạnh lùng nói, từng người từng người vặn cổ vang lên tiếng rắc rắc.
"Muốn động thủ thì động thủ đi, còn nói dông dài như vậy làm gì?" Thường Ninh chỉ lạnh nhạt lắc đầu. Thậm chí nét mặt mang vẻ thất vọng. Dù sao thì mấy tên vệ sĩ nhà họ Kha đều không đủ để anh nhét kẽ răng.
Thấy bộ dáng anh như vậy thì những người khác có hơi đờ người ra.
Biểu tình của Kha Phong có chút ngưng đọng. Anh ta không ngờ rằng đến lúc này rồi mà tên nhóc đó còn dám ngông cuồng như vậy.
Mấy người vệ sĩ này cũng toàn hòan phẫn nộ rồi.
"Tên nhóc, tao thấy mà đợi không nổi mà muốn đi đầu thai!"
Vào ranh giới khi mấy tên vệ sĩ nhào lên phía trước.
Thì Thường Ninh chuyển động.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Sau đó nhìn thấy từng dòng người bay ngược ra.
Bốp bốp bốp....
Mấy bóng người đó giống như đang xếp chồng lên nhau rồi toàn bộ cùng rơi một hướng xuống đất, người này đè lên người kia, rất nhanh hình thành lên một cột người.
Trong chớp mắt, tiếng rên thảm thương không ngừng truyền đến.
Rõ ràng có thể nhìn thấy, bọn họ không phải gãy tay thì cũng là gãy chân, trên mặt mỗi người đều đau đớn không thôi!
Cả căn Nhã phòng ngoại trừ tiếng rên bi thảm kia thì bỗng dưng trở nên lặng ngắt như tờ, đến kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Thậm chí tất cả mọi người chỉ cảm thấy một trận kinh ngạc,
Dẫu sao thì toàn bộ quá trình còn chưa đến một phút.
Vả lại căn bản bọn họ cũng không nhìn rõ Thường Ninh đã ra tay như thế nào, đơn giản là quá kinh dị tồi!
Đồng tử của chị Như không dừng co rút lại, cao thủ, quả thật chính là cao thủ. Không ngờ rằng vị cậu Ninh này còn làm một cao thủ chân chính!
Vương Dương đã kinh ngạc đến ngây ngốc. Hiện tại anh ta mới hiểu rõ, người này ngoại trừ bối cảnh quả vững chắc thì bản thân cũng là sự tồn tại mạnh mẽ đến như vậy.
Thậm chí anh ta cũng lại lần nữa không kìm được mà ứa mồ hôi, bởi vì một số hành vi ngu xuẩn trước kia mà cảm thấy từng cơn từng cơn sợ hãi.
Hạ Yến bên cạnh anh ta đã hoàn toàn không khép được miệng, đây còn là người sao?
Bạch Tử Hằng cũng chết lặng. Ôi đệch, anh Ninh như vậy là quá lợi hại rồi. Quả nhiên bà chị của cậu ta bảo cậu ta nhận người anh này là đúng rồi. Có người anh này thì Bạch Tử Hằng cậu chẳng phải ở nơi nào cũng có thể tung hoành rồi sao.
Lâm Tiểu Nhã và Giang Chí Lâm thì hoàn toàn trợn tròn mắt, họ không cách nào tin rằng đồ ở rể bỏ đi lại có thể lợi hại như vậy.
"Lâm Tiểu Nhã, em có nhận nhầm không. Tên nhóc này là đồ ở rể bỏ đi kia sao?"
Sau khi Giang Chí Lâm nuốt mấy ngụm nước miếng thìcnhỏ giọng khàn khàn hỏi, anh ta hoài nghi Lâm Tiểu Nhã đã gây ra hiểu lầm nghiêm trọng rồi, một tên ở rể bỏ đi có thể lợi hại như vậy sao?
Thậm chí trong lòng không kìm được sợ hãi, dù sao thì bọn họ cũng đã từng nhằm vào Thường Ninh như thế kia.
Môi của Lâm Tiểu Nha bị cô ta cắn đến sắp ứa ra máu, cho dù cô ta có không muốn tin rằng Thường Ninh lợi hại như vậy, nhưng mọi chuyện đã bày ra trước mắt rồi thì cô ta cũng không thể không thừa nhận.
Nhưng mà đối với Thường Ninh thì sao cô ta có thể nhận nhầm: “Anh ta thực sự là bạn học của em, chỉ là một đứa đi ở rể nhà người ta. Em cũng không biết làm sao anh ta có thể trở nên lợi hại như vậy. Nhưng mà Chí Lâm, nhưng dù anh ta có lợi hại thế nào đi nữa thì chắc chắn anh ta cũng không có cách nào đấu lại nhàchọ Kha."
Cô ta không thế nào không tự an ủi mình, nói.
Giang Chí Lâm nghĩ thấy cũng đúng, lợi hại thêm nữa thì một người cũng không thể nào đối kháng với nhà họ Kha cả.
"Sau này, em tuyệt đối đừng thừa nhận anh ta là bạn học của em."
Mà lúc này, Thường Ninh đang đi về phía Kha Phong.
Toàn thân Kha Phong đều đang run rẩy, anh ta không có cách nào tin tưởng được đối phương có thể lợi hại như vậy, chỉ trong chưa đến một phút đã xử lý xong toàn bộ vệ sĩ của anh ta rồi.
Điều này thật sự có chút khiến nhận thức của anh ta bị sụp đổ.
"Mày... mày muốn làm cái gì?” Thấy Thường Ninh đi từng bước từng bước đến, có thể nói anh ta sợ đến cùng cực, dù sao thì mấy người vệ sĩ đó đều ngã cả rồi.
“Cơ hội tôi đã cho anh, có phải anh nên cho tôi một câu trả lời!" Thường Ninh chỉ chắp tay lạnh nhạt nói.
"Trả... trả lời? Mày... mày muốn tao trả lời cái gì?” Kha Phong không ngừng lùi về phía sau, giọng nói run rẩy hỏi.