**********
“Nếu thật sự có bản lĩnh, tại sao mẹ anh đến bây giờ vẫn bày cái sạp đó ra bán bánh rán cơ chứ?"
Trần Di tức giận nói.
Hôm nay lúc bà bảo Sở Sơn Hà đưa bà đi thử xe, đi qua cổng bệnh viện thành phố, nhìn thấy Cam Cầm mẹ của Thường Ninh vẫn còn bày sạp bán ở đó.
Nếu mà cái thằng nhóc này thật sự có bản lĩnh, thì sao có thể để mẹ mình đi bán bánh rán được, rõ ràng vẫn là một thằng rác rưởi.
Đối với cái bà thông gia này, bà vẫn luôn vô cùng ghét bỏ, nếu không phải vì muốn mượn lần này chế giễu Thường Ninh thì bà cũng không muốn nhắc đến.
"Ai da, nói tới nói lui nửa ngày, hóa ra bà thông gia là người bán bánh rán à!” Trần Phương giống như vừa mới biết chuyện này, một bộ dáng kinh ngạc không thôi.
Đương nhiên, bà khẳng định không phải vừa mới biết, cái chuyện này, ở nhà mẹ đẻ của Trần Di ai mà chả biết.
Sắc mặt Trần Di có chút khó coi.
Bà biết cái cô em gái này mặc dù bên ngoài mở miệng ngậm miệng đều gọi một tiếng chị đầy thân thiết, nhìn như rất hâm mộ bà, nhưng căn bản là trong lòng đang xem thường bà, luôn muốn xem trò cười từ chỗ bà.
Dù sao bao nhiêu năm nay, bản thân ở trong mắt của nhà mẹ đẻ, nhìn thì giống được gả vào hào môn, thực ra mỗi ngày trôi qua đều không tốt bằng bọn họ.
Còn thêm việc Sở Nguyệt có thai trước khi cưới, lại còn kết hôn với một tên vô dụng không có chút thân phận hay bối cảnh gi, làm cho bà ở trước mặt người ở nhà mẹ đẻ mất hết mặt mũi.
Đến cả thái độ của bố mình đối với mình, cũng tụt dốc không phanh, những năm gần đây, đến cả bậc thềm của nhà mẹ đẻ bọn họ cũng không thể bước vào nữa.
Nghĩ tới những thứ này, bà lại càng ghi hận Thường Ninh.
Nếu không phải vì cái thằng này, con gái của mình không chừng đã sớm được gả vào một cái nhà quyền thế chân chính rồi, bản thân cũng sớm ở trước mặt mọi người ở nhà mẹ đẻ nở mày nở mặt rồi.
"Bán bánh rán thì sao nào? Mẹ của tôi cũng không ăn cắp cũng không ăn cướp, dựa vào sức lực của bản thân đi kiếm tiền, có vấn đề gì sao?" Thường Ninh cau mày nói.
Vô duyên vô cớ nhắc đến mẹ anh làm cái gì.
"Đúng là không vấn đề gì, nhưng mà mất mặt!" Trần Di ôm cánh tay lạnh lùng nói, “Không phải ai đó một mực nói là bản thân có năng lực sao, kết quả bây giờ đến cả
mẹ của mình còn đang mất mặt ở bên ngoài kia kìa!"
"Bà!" Thường Ninh có chút tức giận không nói ra lời rồi.
Cái này cũng có thể để cho bà mẹ vợ này lấy ra nói, anh cũng phục rồi.
Đương nhiên, cho dù bây giờ nói với người mẹ vợ này, không chỉ có cái ngân hàng Tứ Hải là của anh, đến cả tập đoàn Chí Tôn cũng là của anh, e rằng người mẹ vợ này cũng sẽ không tin, có khi còn cho rằng anh bị thần kinh cơ.
Anh cũng lười để phí hơi đi giải thích.
“Mẹ, mẹ có thể đừng có làm loạn nữa được không." Sở Nguyệt thực sự không thể nhìn được nữa, không nhịn được mà mở miệng nói.
"Mẹ gây chuyện? Mẹ gây chuyện lúc nào?”
Vừa nghe con gái nói bản thân mình gây chuyện. Trần Di lập tức xù lông lên. "Bây giờ con vì cái tên rác rưởi này, vậy mà còn mắng cả mẹ nữa, con thật sự là con gái của mẹ sao?"
“Con mắng mẹ lúc nào cơ chứ?" Sở Nguyệt cũng có chút cạn lời.
"Con nói mẹ gây sự, không phải là đang mắng mẹ hay sao? Vì cái tên rác rưởi đó, đến cả mẹ con cũng mắng, mẹ ở cái nhà này một chút địa vị cũng không có nữa rồi, không bằng mẹ đi chết đi cho xong!”
Trần Di đến nỗi đặt mông ngồi xuống nền đất, lớn tiếng khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại.
"Chị, chị đang làm cái gì thế này, mau đứng lên đi, đều tại em với Ngữ Nhân, không nên đến đây tìm anh chị.” Trần Phương lúc này nhanh chóng tiến lên trước, bộ dạng tự trách mà nói.
Nhưng tỏng mắt lại lóe ra một chút ý cười, chuyện của nhà Sở Nguyệt thực sự là càng ngày càng nhiều nha.
Mà Sở Sơn Hà vốn dĩ tâm tình đang rất tốt, bị náo loạn lên thế này, cũng buồn bực không nói ra lời, không dám nói Trần Di, nói con gái thì ông không đành, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn Thường Ninh.
Đều tại cái thằng nhóc này, gần đây càng ngày càng liều rồi.
"Đi!" Mà Sở Nguyệt lúc này kéo tay Thường Ninh một cái.
Lần này cô thực sự tức giận rồi, mẹ của mình càng ngày càng quả đáng rồi, phải biết rằng nếu mà không có Thường Ninh, nhà bọn họ cái gì cũng không còn.
Nhưng cho dù như vậy rồi, mẹ vẫn không nhận ra được những việc mà Thường Ninh giúp đỡ cho cái nhà này, thật sự quá ngang ngạnh rồi!
"Đi đâu?" Thường Ninh cười khổ mà hỏi.
"Chúng ta chuyển ra ngoài!" Sờ Nguyệt dường như đã hạ quyết tâm muốn chuyển ra ngoài rồi.
Sau đó cô liền quay người muốn về phòng thu dọn đồ đạc.
Trần Di vừa nghe Sở Nguyệt muốn chuyển ra ngoài, lập tức từ mặt đất đứng bật dậy, “Con gái, mẹ chỉ bảo cái tên vô dụng kia cút ra ngoài, có nói con chuyến đi đâu cơ chứ."
Bà khóc lóc om sòm như vậy cũng chỉ là muốn mượn cái cơ hội này đuổi Thường Ninh đi, dù sao hôm nay được thiếu gia nhà họ Lục tặng một cái xe hơn hai trăm vạn, nghe được mấy câu thuận tai, lại càng nhìn Thường Ninh không vừa mặt mà thôi.
Nhưng mà bà không nghĩ rằng con gái lại bảo vệ cái đồ vô dụng này như thế, bà nào dám thật sự lật mặt cùng Sở Nguyệt, dù sao cô con gái này cũng là trụ cột của cà nhà bà.
Sở Sơn Hà cũng nhanh chóng cản Sở Nguyệt lại, "Sở Nguyệt, mẹ con hôm nay có chút không đúng, nhưng mà dù sao cũng là người một nhà, con tha lỗi cho mẹ con đi mà."
Trần Di trừng mắt nhìn Sở Sơn Hà, cho dù là bà không đúng, cũng không đến lượt ông chồng này đến nói bà.
Làm cho Sở Sơn Hà sợ đến mức không dám nói gì nữa. Sau đó bà ưỡn mặt ra nói: “Đúng vậy, Sở Nguyệt, ban nay là do mẹ có chút kích động, con đừng trách mẹ nữa."
Sở Nguyệt thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn con nít, thực sự cạn lời.
"Được rồi được rồi, đều là người một nhà, thật sự không cần náo loạn đến cái mức này đầu." Trần Phương lúc này cũng làm người hòa giải có điều đáy mắt từ đầu đến cuối đều cất giấu ý cười.
"Sở Nguyệt, thôi được rồi, đã muộn thế này rồi, còn có thể chuyển đi đâu được nữa." Thường Ninh cũng không nhịn được mà nói.
Mặc dù anh đã mua phòng rồi, nhưng mà còn chưa dọn dẹp xong, hơn nữa anh còn chưa đi xem qua phòng nữa, đến cả vị trí cụ thể ở đâu anh còn không biết.
Anh tính là để mai đi xem xem, làm tốt việc chuẩn bị dọn nhà đi.
Sở Nguyệt suy nghĩ một lúc, cũng không nói gì cả, nhưng cô đã quyết định chuyển ra khỏi cái nhà này rồi, dù sao chồng cũng đã mua phòng rồi, sớm muộn gì cũng phải chuyển ra ngoài.
Ngày hôm sau, Thường Ninh lại giao tên nhóc cho Sở Nhiễm như cũ.
Anh cảm thấy bà dì nhỏ này cũng biết chăm con nít đấy, anh cũng an tâm để cho cô chăm, chỉ có một điều làm anh có chút không vừa lòng là, Sở Nhiễm vậy mà lại tăng giá rồi, hơn nữa còn tăng gấp đôi, trước đó trông đứa nhỏ một ngày có năm trăm, bây giờ là một ngàn.
"Nhiễm Nhiễm, em có thể nói cho anh, tại sao em lại thiếu tiền tới mức này không?” Thường Ninh cũng không nhịn được mà hỏi.
“Anh nhìn tôi giống cái bộ dạng thiếu tiền sao?” Sở Nhiễm cũng chỉ híp mắt lại cười nói.
"Vậy mà em còn tăng giá?"
“Tăng giá là tại vì tôi vui, anh có thể không chấp nhận, đứa nhỏ anh tự đi mà trông."
Thường Ninh chớp mắt không hề nói gì.
Ngay lúc Thường Ninh quay người muốn rời đi.
“Nhớ kĩ, nếu mà muốn chuyển nhà, phải để lại một căn phòng cho em!" Một câu nói của Sở Nhiễm bay đến.
Thường Ninh bỗng nhiên cảm thấy ở trước mặt của bà dì nhỏ này, hoàn toàn như kiểu không hề mặc quần áo, thật sự không hề có cái bí mật nào có thể nói.
Sau khi ra khỏi nhà, anh không hề vội vàng đi phủ thống lĩnh huấn luyện, mà gọi điện thoại cho Liễu Tinh Tinh.
Anh hỏi cô có ở công ty hay không.
Anh chuẩn bị đi xem cái biệt thự đó, sau đó chuẩn bị lúc nào cũng có thể chuyển vào.
Điện thoại rất nhanh đã gọi được rồi, chỉ có điều Liễu Tinh Tinh trong điện thoại có chút ấp a ấp ủng, hình như có chuyện gì.
“Có chuyện gì à, nếu mà không tiện, vậy tự tôi đi trung tâm bán nhà tìm người dẫn tôi đi vậy." Thường Ninh nói.
"Không, Thường Ninh, để tôi dẫn anh đi đi, có điều, anh phải đến đón tôi cơ, tôi đang ở một nhà hàng tây ở phía bắc thành phố."
Liễu Tinh Tinh lúc này nói địa chỉ của một cái nhà hàng tây cho Thường Ninh.
Mặc dù nói chuyện có chút ấp úng, nhưng lại có vẻ như Vô cùng hy vọng Thường Ninh có thể đến tìm cô.
Thường Ninh không tránh được có chút buồn bực, chẳng lẽ Liễu Tinh Tinh xảy ra chuyện gì rồi.
Anh lập tức lái xe đến cái nhà hàng tây mà Liễu Tinh Tình nói.
Lúc này, ở bên trong cái nhà hàng tây đó.
Liễu Tinh Tinh xấu hổ ngồi ở đó.
Ngồi ở bên cạnh cô là một đôi vợ chồng trung niên, là cha mẹ của cô Liễu Phong và Lữ Mai.
Đối diện là một người mặc âu phục giày da, là một chàng thanh niên đeo một cặp kính gọng vàng, và một cặp vợ chồng trung niên.
Liễu Tinh Tinh là một cô gái, tuổi tác cũng không còn nhỏ, đương nhiên biết bị ba mẹ giục cưới rồi.
Hôm sinh nhật cô trước đó, cuối cùng có việc phải rời đi, là vì bị người nhà ép đi xem mắt.
Đối phương xuất ngoại một thời gian, quay về tự mình lập nghiệp, đã có cái thân phận mấy chục triệu rồi.
Cha mẹ hai bên đều rất vừa lòng.
Mà cô từ đầu đến cuối cảm thấy đây không phải là loại hình mà cô thích.
Nhưng vì thể diện của ba mẹ hai bên, cũng không dám lộ rõ thái độ.
Hôm nay ba mẹ hai bên gặp mặt, có cái tư thái bàn chuyện cưới xin ở đây.
Cô không ngại mới lạ ấy.
Thậm chí còn muốn mau rời khỏi chỗ này.
Cuộc điện thoại của Thường Ninh, cũng gần như là cuộc điện thoại cứu mạng của cô vậy.
Cô ước gì Thường Ninh mau mau đến đây.
Mà chàng thanh niên ngồi đối diện cô Vương Dương lại khác, càng nhìn Liễu Tinh Tinh, anh càng có kế hoạch chắc chắn hơn.
Dù sao cũng phải công nhận Liễu Tinh Tinh có dung mạo xinh đẹp, dáng người lại đẹp, là người mà đàn ông ai cũng sẽ động lòng.
Anh dự tính cho dù không thế kết hôn, cũng phải tìm cách ngủ được với người phụ nữ này.
Cho dù Liễu Tình Tinh rất ưu tú, có thể làm một trưởng phòng kinh doanh, nhưng trong mắt của anh từ đầu đến cuối đều là đi làm công cho người khác, đối với anh thì hoàn toàn dễ như trở bàn tay vậy.