Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Không có phúc hậu chút nào!




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Hộp đêm Khải Toàn là hộp đêm lớn nhất phía đông thành phố.



!




Cũng là hộp đêm Hắc Lang thường dùng để tiếp đãi mọi người.



Lúc này, trong một phòng riêng rộng lớn, sắc mặt của Hắc Lang rất u ám.



!




Đám người A Cầu quỳ trước mặt anh, nơm nớp lo sợ không dám đứng dậy.



Hắc Lang kéo kéo sợi dây chuyền vàng cực lớn trên cổ và sờ lên chiếc vòng vàng ròng nguyên chất trên cổ tay, lạnh lùng nói: “Hơn mười mấy người mà ngay cả chút chuyện cũng làm không xong, tụi mày còn quay về đây để làm gì?"



!




Hắc Lang rất tham tiền, cho nên anh ta rất thích vàng, dây chuyền vàng, vòng vàng, nhẫn vàng, hầu như khắp người đều đeo vàng.



Ngay cả chiếc bật lửa cũng là vàng ròng.



!




"Tách."



Hai người đẹp ngồi bên cạnh anh ta dùng chiếc bật lửa vàng ròng châm điếu xì gà cho anh ta.



!




Anh ta phun ra những vòng khỏi về phía đám người A Cầu: "Đồ vô dụng, uổng công nuôi chúng mày lâu như vậy!”



"Em.Bọn em không ngờ Thiết Sơn lại xuất hiện!” A Cầu run rẩy nói.



!




Hắc Lang hip mắt lại: “Chỉ một thằng Thiết Son đã làm chúng mày sợ đến vậy sao? Đi, đánh gãy tay mỗi thằng bọn chúng cho tao!"



“Hả?" Sắc mặt đám người A Cầu tái nhợt.



!




“Hả cái gì mà hả? Dù sao chỉ là lũ vô dụng, giữ lại chỉ tổ lãng phí tiền bạc của ông đây!" Hắc Lang lạnh lùng nói.



Nhóm người A Cầu vẻ mặt như đưa đám nhưng không dám làm trái.



!




Ngay sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến.



Hắc Lang lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi cười hihi nói: "Cậu Sở à, hai triệu cậu đưa cho tôi hiện tại không đủ, những anh em tôi phải đi đều bị gãy tay trở về, một cánh tay ít nhất một trăm ngàn, tôi đã phải ba người đi đấy!”



!




Ở đầu dây bên kia, Sở Gia Lượng nhảy dựng lên.



"Anh Lang, anh nói cái gì? Anh không nhầm chứ? Chuyện nhỏ như vậy cũng có thể làm người của anh bị thương?"



!




"Chuyện nhỏ?" Hắc Lang cười khẩy: "Hiện tại chuyện này không còn là chuyện nhỏ nữa rồi! Trước đó, cậu không nói cho tôi biết Vương Chấn Đông cũng tham gia vào chuyện này!"



“Cái gì? Vương Chân Đông cũng tham gia? Anh ta là ai? Đợi đã anh Lang, anh đang nói về anh Đông ở phía nam thành phố hả?"



!




Lúc đầu, Sở Gia Lượng còn chưa biết Vương Chấn Đông là ai, sau khi nhớ ra rồi, anh ta lập tức hít một hơi lạnh.



Làm sao em gái anh ta có thể mời được nhân vật lớn như anh Đông đến chứ?



!




"Anh Lang ơi, anh có nhầm không? Em họ tôi tuyệt đối không thể quen nhân vật lớn như Vương Chấn Đông!”



“Hừ, ý của anh là Hắc Lang tôi nói dối hả? Mấy chục anh em của tôi bây giờ đang bị gãy tay kêu rên thảm thiết, việc này có thể giả được sao?"



!




Sở Gia Lượng cũng nghe được từng tiếng hét thảm thiết trong điện thoại.



Nhất thời, sắc mặt anh ta thay đổi.



!




Anh ta biết Hắc Lang là loại người gi.



Anh ta vội vàng cẩn thận nói vào điện thoại: "Anh Lang à, tôi có việc cần thương lượng, tôi thực sự không biết việc của Vương Chấn Đông."



!




"Tôi không muốn nói nhảm với anh, anh em của tôi bị thương, một người muời vạn không được thiếu đồng nào, hai triệu trước chỉ có thể coi như phí cực khổ, nếu như muốn giải quyết dứt điểm việc này thì bỏ tiền ra. Mười triệu, không nói nhiều!"



Hắc Lang nói xong thì cúp điện thoại ngay.



!




Sau khi hít vài hơi xì gà, anh ta bấm gọi điện cho Vương Chấn Đông.



"Vương Chấn Đông, tôi với anh vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng người của anh lại đánh người của tôi. Anh không định cho tôi câu trả lời thỏa đáng về việc này sao?"



!




"Xin lỗi? Anh nói mà không thấy xấu hổ ư? Mấy chục người của anh còn không đánh lại vài người của tôi, đàn em mình vô dụng còn muốn tôi xin lỗi, anh chưa tỉnh ngủ hả?" Trong điện thoại, Vương Chấn Đông giễu cợt nói.



Hắc Lang không ngờ Vương Chấn Đông lại có thái độ này ngay từ đầu, anh ta bóp nát xì gà rồi cất giọng lạnh lùng: “Vương Chấn Đông, anh có ý gi? Muốn tuyên chiến với tôi sao?"



!




"Haha..." Vương Chấn Đông nở nụ cười: “Tuyên chiến với anh? Anh còn chưa đủ tư cách!"



Hắc Lang lập tức bùng lên cơn giận: “Vương Chấn Đông, đừng tưởng lần này người của anh chiếm được lợi thế thì nghĩ rằng mình hay lắm! Anh có thể đánh người, chẳng lẽ Hắc Lang tôi không thể à? Có tin tôi sẽ phá hủy địa bàn của anh ngay lập tức không hả!”



!




"Hắc Lang à, tôi có thể cho anh một lời khuyên cũng là nhắc nhở anh. Có một số người không phải anh muốn chọc là có thể chọc được đâu, bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp, nếu không tự mình trả giá cũng không biết!"



Vương Chấn Đông, tao nghĩ mấy năm nay mày đã an nhàn quá rồi, mày có tư cách gì cảnh cáo tạo? Mày giúp đám đàn bà kia, có phải đã vừa ý con nào rồi không? Được, được lắm, ông đây cũng vừa ý con bé đó, không chỉ ông đây muốn ngủ với nó mà còn muốn tất cả anh em của tao ngủ với nó mấy lần nữa!".



!




Hắc Lang tức giận nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.



Ở bên kia, Vương Chấn Đông đang ở trước mặt Thường Ninh, anh ta bấm loa ngoài để trả lời cuộc gọi.



!




Nghe những lời nói cuối cùng của Hắc Lang, trái tim anh ta như nghẹn trong cổ họng và gắng gượng không dám lên tiếng.



Thường Ninh chỉ gõ tay vịn.



!




Thằng nhóc này nãy giờ cứ không yên nhích tới nhích lui, rõ ràng sắp đến giờ ăn của cậu.



Thường Ninh đứng lên, nói một câu với Vương Chấn



!




Đông: “Nếu Hắc dám đến đây, cậu muốn làm gì làm, tôi sẽ sắp xếp một đội người để giúp cho cậu!” Nghe được câu này, trong mắt Vương Chấn Đông sáng lên.



Bởi vì số lượng tin tức trong câu này rất nhiều.





!


Điều dễ hiểu duy nhất chính là, Hắc Lang tiêu rồi, tiêu thật sự rồi!



Mà sau khi Thường Ninh rời khỏi, anh lấy điện thoại ra và bấm một dãy số.





!


"Đội trường Phương, có thể phiền anh một việc không? Tôi muốn mượn dùng một đội người của anh, tốt nhất là có thể trang bị đầy đủ!"



Phòng làm việc của Sở An Hải.





!


Sở Gia Lượng vừa hổn hển chạy đến chỗ ba mình vưa điên cuồng hồ nguy rồi.



Sau đó có chút lo lắng hỏi: "Ba ơi, làm sao bây giờ? Hắc Lang muốn chúng ta bồi thường cho mỗi người của anh ta mười vạn, ba mươi mấy người là hơn ba triệu. Hơn nữa, anh ta còn đòi hơn mười triệu mới chịu làm việc!"





!


Sở An Hải hơi nhíu mày, tên Hắc Lang này cũng quả tham lam rồi, hoàn thành một việc giá vài triệu, giờ lại tăng hơn mười triệu.



Nhưng hiện tại mọi chuyện đã lỡ rồi, nếu như không xử lý tốt, đắc tội với Hắc Lang, e rằng cuộc sống sau này của bọn họ cũng không dễ dàng.





!


"Con có hỏi rõ ràng làm sao Sở Nguyệt lại dính líu với người như Vương Chấn Đông không?"



Điều này khiến ông thấy kì lạ.





!


Vương Chấn Đông nổi tiếng làm sao có thể đứng ra bênh vực cháu gái của ông ta, quăng tám sào cũng không thể cùng một người.



Sắc mặt Sở Gia Lượng đỏ bừng: "Lúc nãy Hắc Lang đang nổi cáu nên con không dám hỏi."





!


Sở An Hải hừ lạnh với con trai mình: "Mới gặp chút chuyện đã hoảng sợ, sau này con có thể làm nên việc lớn gì!"



Mặt Sở Gia Lượng càng đỏ hơn, anh ta cố giải thích một câu: “Anh ta không cho con cơ hội hỏi đã trực tiếp cúp điện thoại rồi."





!


"Xem ra lần này ba phải tự mình đi gặp Hắc Lang mới được." Sở An Hải đứng lên nói.



“Vậy con sẽ kêu người lái xe chở ba đi." Sở Gia Lượng nhanh chóng đáp.





!


Anh ta không dám gặp lại Hắc Lang, một ánh mắt cũng đủ làm anh ta run rẩy.



Lần trước đi nhờ Hắc Lang làm việc, phải kiên trì đến cùng mới gặp được Hắc Lang.





!


Ba anh ta tự mình ra mặt rất hợp với ý anh ta.



Sở An Hải chỉ tức giận liếc nhìn bộ dạng không biết phấn đầu của anh ta, nhưng cũng không trách anh ta, dù sao đây cũng là con trai duy nhất của ông ta.





!


Sau đó, Sở An Hải đến hộp đêm Khải Toàn.



Trong căn phòng riêng rộng lớn, Hắc Lang đang rất tức giận.





!


Thậm chí anh ta không cho phép đám người A Cầu rời khỏi.



Những người đó bị gãy tay, đau đớn vô cùng nhưng không dám phát ra tiếng kêu.





!


Bởi vì bây giờ, ai cũng có thể nhìn ra anh Lang đang tức giận.



Chỉ sợ vấn đề này sẽ trở nên lớn hơn.





!


"Anh Lang, người đứng đầu nhà họ Sở, Sở An Hải tới rồi." Có đàn em vào thông báo.



"Cho ông ta vào!" Hắc Lang đang chờ nhà họ Sở đến đưa tiền.





!


Mặc dù anh ta nói những lời tàn nhẫn với Vương Chấn



Đông, nhưng nếu không nhận được tiền, anh ta sẽ không dễ dàng hành động.





!


Anh ta biết rõ nếu thật sự trở mặt với Vương Chân Đông thì cả hai bên đều chịu thiệt hại, nhưng có số tiền này thì sẽ khác.



Bởi vì với anh ta, tiền mới là động lực thực sự.





!


"Anh Lang!" Sở An Hải vừa bước vào đã mim cười chào hỏi.



Ông ta có thể coi là một người đã trải qua sóng gió, khi đối mặt với Hắc Lang thì sắc mặt vẫn không thay đổi.





!


"Quả nhiên ông bố mạnh mẽ hơn thằng con rác rưởi nhiều!" Lúc này, sắc mặt Hắc Lang cũng hòa hoãn không ít, dù sao anh ta rất thích tiền, chỉ cần có người đưa tiền tới cho anh ta, anh ta cũng không ngại bày sắc mặt ra cho người khác xem.



Tiếp theo, anh ta chỉ về chiếc sopha đối diện: “Tổng giảm đốc Sở, ngồi đi!"





!


Sở An Hải cũng không khách sáo ngồi xuống ghế.



Sau đó ông ta móc ra một tờ chi phiếu: “Đây là mười lăm triệu, tôi nghĩ nhiêu đây đủ để đáp ứng yêu cầu của anh Lang chứ?"





!


Sở An Hải mỉm cười đầy tới.



Ông ta đã nhìn qua đám người A Cầu quả nhiên bị thương không nhẹ, nhưng cũng thật trùng hợp, ba mươi người đều bị thương trên cùng một cánh tay.





!


Tuy nhiên, đây không phải điều ông quan tâm.



Vấn đề ông quan tâm bây giờ chính là, ngoài xử lý tốt việc kia, ông còn muốn duy trì quan hệ tốt với Hắc Lang.





!


Dù sao loại người này sau lưng cũng giúp được không ít việc.



Hắc Lang nhìn thoáng qua tấm chi phiếu nhưng không nhận lấy, anh ta chỉ híp mắt cười nói: "Tổng giám đốc Sở, hình như ông có chút không có phúc hậu rồi!"





!


Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK