**********
"Tiếp tục vả miệng cho ta!” Tương thái thái giận dữ quát.
Bép bép bép bép.
Sở Nhiễm tiếp tục bị vả cho vài nhát thật mạnh.
Máu tươi tuôn ra từ khóe miệng của cô ấy thấm ướt cả áo, nhưng cô ấy vẫn không hề hé miệng than tiếng nào.
Tư Đồ Dĩ Hà ở kế bên khóc thét lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, cầu xin các người đừng đánh nữa! Có muốn đánh thì đánh tôi đi!"
Còn cha con Uông hưng đứng một bên trông thấy lại mang một niềm vui không nói thành lời, Sở Nhiễm càng thê thảm bọn họ càng vui sướng.
"Nha đầu chết tiệt, bây giờ sợ rồi chứ?" Tương thái thái vẫy vẫy tay khiến cho mấy tên to con đó quay lại bên mình.
Dù gì bà ta sợ đánh Sở Nhiễm thành không ra cái gì, nếu như dọa phải con trai của bà ấy thì thật sự là không hay
"Phụt!"
Sở Nhiễm nôn ra một ngụm máu tươi nồng, sau đó ngước đầu lên trông về phía Tương thái thái.
Trong từ điển của Sở Nhiễm tôi đây không có từ sợ!"
Tương thái thái giận đến mức đầu muốn xì khói, chỉ vào Sở Nhiễm, “Mày mày mày, con nha đầu chết tiệt nhà mày, thật là không biết thế nào là sống chết!"
Ánh mắt của Uông Dao lúc này sáng lên một chốc, to gán lớn mật nói: "Tương thái thái, cái mồm của con Sở Nhiễm này cũng ngua quá, hay là bà cắt phăng cái lưỡi nó đí, xem nó có còn cứng miệng được nữa hay không?"
Tư Đồ Dĩ Hà giận dữ trừng mắt nhìn cô ta, "Uông Dao, tại sao mày có thể độc địa đến như vậy? Nhiễm Nhiễm có thâm thù đại hận gì với mày cơ chú?"
Tương thái thái cũng nhìn Uông Dao bằng một ánh mắt kì quặc, "Tâm tư của cô gái nhỏ này cũng ác độc quá nhỉ, cô với nó có hận thủ lớn lắm sao?"
Uông Dao nói một cách giận dữ: "trong nhà trường, mọi người biết đến Sở Nhiễm con đó, mà không biết Vương Dao tôi là ai, cô ta ngày ngày cúp học đánh nhau nhưng điểm số lại rất tốt, tôi từ nhỏ khổ cực luyện tập chơi violin, tôi chứa thấy cô ta kéo được mấy lần ấy vậy mà cô ta lại được đại sư hiệp hội violin Thượng Kinh nhắm trúng!”
“Vì vậy tôi không phục, dựa vào gì mà thân phận cô ta không cao quý bằng tôi, còn không có người dạy dỗ, dựa vào cải gì mà mọi chuyện đều lần áp tôi!”
"Hóa ra cô là vì đố kị với nó!" Tương thái thái cười ha hả một hồi, "Tuổi mới có xíu xiu như thế này mà lòng đố kị cũng lớn thật chứ, ngươi rất có tiền đồ đó!"
"Tương thái thái, trước đây quan hệ của tôi với Tương Thành rất tốt, cũng rất muốn báo thù giúp cậu ấy.”
Nhìn thấy Tương thái thái lại khen mình như vậy, Uông Dao lại bắt đầu khua tay mứa chân, thâm chí thiếu chút nữa là đã nói lên việc trước đây cô đã là bạn gái của Tương Thành.
"Cắt lưỡi của nó rồi, sau này nó chỉ còn mạng để nghe lời, để xem nó có còn dám mạnh miệng với bà không!”
"Vô si!" Tư Đồ Dĩ Hà sắp tức điên lên, cô ấy không nghĩ được rằng, con người có thể vô sỉ đến độ này, cứ cho rằng cô đố kị với Nhiễm Nhiễm cũng không đến nỗi ném đá xuống giếng như vậy chứ.
Còn Sở Nhiễm chỉ nhìn Uông Dao một cái rồi hướng về phía của cô ta phỉ nhổ một cái, nhổ ra một ngụm máu.
Uông Dao không thể không co hết người lại, dù gì dáng vẻ hiện tại của cô ấy trông có vẻ rất đáng sợ.
Tương thái thái nhìn Sở Nhiễm, nụ cười bỗng mang chút u ám, "Nha đầu chết tiệt, xem ra người ghét mày cũng không ít nhỉ, để xem xem mày còn cứng miệng được với tao đến cỡ nào!”
"Vậy bà đến đây, nếu bà dám!" Sở Nhiễm không hề sợ sệt, ánh mắt sắc lạnh lớn giọng quát.
Biểu cảm của Tương thái thái nhất thời cứng lại, sắc mặt trông khó coi vô cùng, bà ta không nghĩ ra được đến giờ mà Sở Nhiễm vẫn không sợ bà ấy, ngược lại còn có cảm giác bà ta đang bị Sở Nhiễm ăn hiếp vậy.
"Nha đầu chết tiệt, tao thấy mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”
Bà ta thật sự bị Sở Nhiễm chọc giận rồi, cũng thật sự đang tính đến chuyện cắt lưỡi cô ấy.
Uông Dao trong bóng tôi đắc ý vô cùng, đến cả Uông Hưng cũng có chút phục con gái của mình, cái chuyện ác độc như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Có điều, dù gì người bị cắt lưỡi cũng đâu phải con gái của ông ta, ông ta cũng lười để tâm.
Chỉ là ông ấy đang nghĩ, nếu như thật sự v=bị bà Tương thái thái này mang đi, cứ cho là có thể sống được nhưng còn có thể quay trở về được sao,
Cứ bị mang đi như thế này ông ta nhất định sẽ không can tâm.
"Thái thái, thuyền đã chuẩn bị xong cả rồi,." Lúc này, một người to con đến báo cáo.
Tương thái thái căm phẫn nhìn Sở Nhiễm một cái, "Bây giờ trước tiên tao sẽ tha thứ cho mày, đợi lên thuyền rồi ta sẽ tính số mày sau!"
Sau đó bà ta vẫy tay một cái, "Áp bọn nó lên thuyền hết di!"
"Tương thái thái, có thể cởi bỏ dây thừng của chúng tôi trước không, để tôi với con gái tự đi?" Uông Hưng lúc này bắt đầu réo lên.
"Đúng vậy bác Tương, mong bác cởi trói cho tụi con, bác yên tâm, chúng con sẽ không chạy đâu, con thật sự bị riết đến khó chịu." Uông Dao cũng nói năng một cách đánh thương.
Tương thái thái nhìn cô ta một cái, "Tiểu nha đầu, mày muốn chơi chiêu trước mặt tạo thì còn non lắm, có điều, thấy mày cũng khá hợp với ý tao, tao có thể cởi trói cho mày, có điều, bọn mày đừng có mà ôm tâm tư gì, nếu không, tao đảm bảo kết cục của bọn mày còn thảm hơn cả Sở nha đầu!"
Tương thái thái lạnh lùng nói, sau đó huơ huơ tay, "Thả trói cho cha con bọn nó!"
Hai tên đô con lập tức đi lên cởi trói dây thừng của hai cha con Uông Dao.
Sắc mặt Uông Dao có chút trắng bệch, dù gì lời nói đó của Tương thái thái cũng khiến cho cô ta có chút sợ hãi.
Uông Hưng cũng khôm dám gây ra tiếng động, chỉ là trong ánh mắt khẽ ảnh lên một tia gì đó.
Rất nhanh, một hàng người đã được đưa lên một con thuyền. "Ngồi trên con thuyền này, các người sẽ vĩnh viễn cáo biệt với Phàn Thành, lo mà hưởng thụ phong cảnh lúc cuối cùng này đi.” Tương thái thái cười ha hả.
Nhiễm Nhiễm làm thế nào?" Tư Đồ Dĩ Hà có chút lo lắng hỏi khẽ.
Gương mặt của Sở Nhiễm vẫn giữ nét bình tĩnh như ban đầu, "Yên tâm, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu."
Tư Đồ Dĩ Hà không hiểu được Sở Nhiễm lấy đâu ra lòng tin, có điều hiện giờ lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể thầm cầu nguyện.
"Nha đầu chết tiệt, mày không phải vẫn đang mong ngóng sẽ có người đến cứu mày đấy chứ?" Nhìn thấy Sở Nhiễm bình tĩnh đến như vậy, Tương thái thái cười lạnh.
"Nghe mấy thủ hạ kia của ta nói, trên đường mà trói các mày về nhà thật sự là có người đã đến cứu các mày, còn thiếu chút nữa là để anh ta đuổi kịp, có điều, cuối cùng vẫn ăn phải một cái lựu đạn, ha ha....”
Nói đến câu cuối, bà ta nhịn không được mà cười ha hả lên.
Sắc mặt của Sở Nhiễm lúc này mới có chút biến đổi.
“Đó nhất định là anh rể vô dụng của Sở Nhiễm, ha ha, đáng đời!"
Uông Dao cũng cười phụ họa theo Tương thái thái, dù gì cứ là chuyện gì mà không hay cho Sở Nhiễm cô ta đều rất vui, huống hồ gì cái tên đó còn dám đánh cha của cô ta, thật là đáng đời!
"Nhiễm Nhiễm.” Tư Đồ Dĩ Hà rất đau lòng, cũng không biết nên an ủi Sở Nhiễm như thế nào, dù gì cũng bị ném phải lựu đạn, cơ hội có thể sống tiếp vô cùng mong manh.
Sở Nhiễm cắt môi một cái, sau đó ánh mắt lạng=h bằng nhìn vào Tương thái thái, "Bà nhớ đó cho tôi, tất cả những chuyện mà bà làm ra với tôi, tôi sẽ trả lại cho bà gấp 10 lần!"
Tương thái thái thật sự bị ánh mắt của cô ấy dọa cho hết hồn,
Có điều rất nhanh bà ta chỉ cười lạnh một cái, “Mày hiện tại đến cả tự do còn không có, còn dám điên cuồng trước mặt tao, con nhóc đó nói miệng của mày ngựa, xem ra thật sự là không muốn có lưỡi nữa rồi."
"Có điều mày yên tâm đi, trên thuyền này không có bác sĩ, tao sẽ không động tay với mày, dù gì nếu để mày chết ở trên thuyền cũng quá dễ dàng cho mày rồi.
"Mày đang làm gì?”
Cũng vào lúc này, một tên to con đột nhiên hét lớn về phía Uông Hưng.
Sau đó bước lên phía trước giật đi điện thoại đang giấu ở trong tay của Uông Hưng.
Uông Hưng gấp gáp gio hai tay lên, "Tôi không có làm gì hết, chỉ muốn xem giờ một chút thôi.”
“Xem giờ? Bây giờ mày cần xem giờ sao?" Tên to con đó lạnh giọng nói, sau đó thắng tay bóp vỡ điện thoại rồi vứt xuống sông.
Uông Hưng trông thấy mà mắt như đơ ra, đám, đám người này cũng thật là lợi hại.
Điện thoại của ông ta vừa mới moi ra thôi, đã bị phát hiện rồi, đừng nói là chạy trốn, chính là muốn báo cảnh sát cũng không có cơ hội nữa.
"Bác Tương, bác đừng giận, ba của con chỉ là quen thói muốn xem giờ." Uông Dao cũng gấp gáp giải thích.
Tương thái thái lạnh lùng nhìn Uông Hưng một cái, "Nếu như anh không muốn đi cho cá ăn vậy thì thiệt thà một chút, lời này tôi không muốn nói lần 2."
Uông Hưng gật đầu liên tục, bị dọa đến sắc mặt xanh tải.
Cho ông ta thêm 10 cái gan, cũng không dám làm bậy nữa.
Thuyền đang dần dần đi vào lòng sông.
Không khí trong thuyền trở nên trầm lắng.
Mặc dù ba con Uông Hưng bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời nhưng làm gì có chuyện cam tâm tình nguyện bị đưa đi như thế này, nhưng bọn họ cũng không thể làm gì khác.
Chỉ có thể trút hết bục bội trên người vào Sở Nhiễm.
Nhưng Sở Nhiễm cũng đã trở nên im lặng, giữa hai lông mày có một sự lạnh lùng khó tả.
Tư Đồ Dĩ Hà tràn đầy sự áy náy, bởi vì tất cả mọi thứ cô cảm giác đều do cô gây ra.
Cô cảm thấy mình không những hại Sở Nhiễm mà còn hại anh rể của Sở Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, có thể là anh rể của bà không sao đâu."
Cô ấy không biết phải làm như nào, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi.
Sở Nhiễm vẫn không phát ra tiếng nào, không phải là vì cô ấy không muốn để ý Tư Đồ Dĩ Hà, mà trong lòng bàn tay của cô ấy đã có một miếng kim loại, đang ở đó cửa dây thừng không một tiếng động.
Tương thái thái đang gọi điện cho Tương Hoằng Sinh.
Vốn dĩ trong kế hoạch này bà ta không cần thiết phải lộ diện, nhưng bà ta thật sự nhịn không được muốn tận mắt nhìn thấy Sở Nhiễm sa vào lưới, vì vậy bà ta giấu Tương Hoằng Sinh mà đến.
"Chồng ơi, anh yên tâm nhé, tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi, anh cứ đợi bọn em họp mặt với anh nhé."
Bà ta ngoại trừ báo bình an cho chồng ra, cũng khen anh chống một phen ra trò.
Dù gì kế hoạch này cũng quá hoàn hảo rồi, có thể dễ dàng tóm gọn con nha đầu đó về, hoàn toàn không hề thu hút sự chú ý của ai khác.
Thật không hổ là chồng của bà, trong điện thoại bà ta liên tiếp hôn gió mấy cái.
Đúng vào lúc bà ta gác máy.
Lúc trên gương mặt tràn ngập tinh thần và đắc ý.
"Thái thái, không hay rồi, có máy bay trực thăng đang bay hướng về phía chúng ta, vả lại còn có đến mấy cái!" Một tên tay dưới đến bẩm báo với sắc mặt hoang mang tột độ.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net