Bàng Tử thoát được ra ngoài bèn vội vàng bắt chước theo tôi, đổ nhào xuống đất. Tôi lập tức quay lại cứu Shirley Dương. Bàng Tử cũng bò sát phía sau, bám chặt lết theo tôi.
Phía bên này, Shirley Dương cũng đang rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm. Sợi dây mây đang vươn tới chuẩn bị quấn lấy vị trí xương quai xanh của cô ấy, chỉ cần vừa dùng lực thì sẽ ép đầu cô dán dính vào thân cây. Tay chân của Shirley Dương sớm đã bị dây mây quấn chặt rồi, xẻng công binh cũng rơi xuống đất. Cô ấy đang cố sức giãy dụa, với ý đồ muốn thoát khỏi đống dây mây này.
Tôi vội vàng bò sang đó, bật người dậy chém đứt sợi dây mây đang quấn lấy xương quai xanh của cô ấy. Bàng Tử cũng ngay lập tức dùng dao nhảy dù chặt đứt đám dây mây đang quấn quanh tay chân của Shirley Dương. Chúng tôi nhân lúc cây cổ thụ còn chưa kịp vươn tới sợi dây mây khác tấn công liền vội vàng nằm rạp trên đất bò ra rìa bãi cỏ.
Đợi đến khi ra được bên ngoài cách xa những thân cây kia, ba người chúng tôi mới dừng lại thở dốc. Tôi bất chợt cảm thấy những vị trí trước đó bị dán dính vào thân cây như phía sau lưng và trên cánh tay hay bắp đùi bỗng nhiên đau rát khó chịu vô cùng, giống như bị ăn mòn vậy, bèn nhìn thoáng qua Bàng Tử và Shirley Dương thì thấy bọn họ cũng đang hít hơi lạnh, hiển nhiên là bị thương không nhẹ rồi!
Tôi cẩn thận kiểm tra thương tích, những vết thương xung quanh quần áo đều đã bị tan rã lòi ra lớp da thịt bên dưới. Ngay đến lớp da này cũng đã bị ăn mòn, đang chảy ra chất lỏng màu vàng làm lộ ra lớp biểu bì màu đỏ.
Shirley Dương kiểm tra xong rồi nói: "Xem ra các vết thương của chúng ta tương đối nghiêm trọng, cần phải đến bệnh viện để tiến hành tiêu độc và băng bó nó lại. Khu rừng này quá kỳ quái, tôi thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thì hơn. Lão Hồ, anh có biết cái cây vừa rồi quấn lấy chúng ta là loại nào không?"
"Là cây toa la." Tôi đáp.
"Cây toa la là cái thứ quái quỷ gì chứ?" Bàng Tử dí theo hỏi.
"Cây toa la là một loại cây ăn thịt người, cũng tương tự như đông trùng hạ thảo hoặc các loài thực vật chuyên tiêu hóa sâu bọ. Nó sẽ lợi dụng sợi dây mây của mình để trói chặt các loài động vật vô tình đi ngang qua, sau đó dùng chất bài tiết có tính ăn mòn trên thân cây để từ từ tiêu hóa con mồi, đồng thời thông qua vỏ cây để hấp thụ chất dinh dưỡng, thông thường sẽ tiêu hóa con mồi đến xương cốt cũng không chừa! Loài cây này sinh trưởng ở vùng giá lạnh hoặc nơi hàn đới, chuyên săn các loài động vật to lớn khỏe mạnh như cọp hay gấu đen. Chắc là vì khí hậu dưới chân núi Yên Sơn lạnh lẽo nên mới xuất hiện được vài cây. Lúc tôi còn đi lính ở núi Côn Lôn cũng từng gặp qua nó, nhưng mà hiếm lắm." Tôi ngẫm lại hình thái và cách thức săn bắt của nó mới đột nhiên nhớ ra cái tên này.
"Con mẹ nó! Loài cây này cũng quá tàn độc rồi, Bàng gia tôi xém chút nữa là nghẽo trên tay nó rồi đấy! Tôi từ lúc tiến vào khu rừng này đã cảm thấy đầu óc mơ màng, ngơ ngơ ngác ngác đi mãi không điểm dừng, còn chưa kịp để ý thì đã bị con mẹ nó trói lên cây luôn!" Bàng Tử vừa mắng vừa lấy nhánh cây quất tơi bời vào bụi cỏ bên đường để trút giận.
"Thông thường, cây toa la cũng sẽ phân thành đực và cái. Cây cái phát ra hương thơm làm nhiễu loạn hệ thần kinh của con mồi khiến nó tê liệt ngã vào vòng vây của con đực. Tiếp đến, con đực sẽ dùng các sợi dây mây để cuốn lấy con mồi nhằm hấp thu chất dinh dưỡng." Tôi giải thích nói.
"Mẹ kiếp! Tôi mà không phóng hỏa đốt trụi cái khu rừng quỷ này thì không sống nổi đây mà!" Vừa dứt lời, Bàng Tử đã muốn nhổm dậy đi đốt rừng.
Shirley Dương vội vàng ngăn cản anh ta: "Tuyệt đối không được làm như vậy! Phóng hỏa trong rừng rất dễ gây ra cháy lớn đó, nếu như vậy thì chúng ta cũng sẽ bị chết cháy ở đây luôn còn gì!"
"Vậy bây giờ phải làm sao, mặc kệ nó để cho ba người chúng ta ăn hết trái đắng này luôn à? Xém chút nữa là Bàng gia đây phải đắp mộ cuộc tình ở trong rừng, nếu như hai người không tới kịp thì chắc tôi bị nó cho lên dĩa luôn rồi đó, nghĩ lại đã thấy tức cái lồng ngực!" Bàng Tử tức giận nói.
"Bỏ qua đi Tiểu Bàng à! Có trái đắng nào mà chúng ta chưa từng nếm qua đâu, biết bao nhiêu lần suýt bay luôn cái mạng... Với lại, cái thân béo ục ịch này của cậu cũng mất mỹ quan quá rồi, sẵn tiện giúp cậu giảm bớt lớp mỡ đó cho rồi đi!"
Shirley Dương chịu thua nói: "Hai người đúng thật là lúc nào cũng có thể đùa giỡn được đó? À đúng rồi, lão Hồ! Mấy cây này đột ngột xuất hiện ở đây là do có người cố ý muốn trồng nó có phải hay không? Vì muốn bảo vệ thứ gì đó? Chẳng phải anh cũng đã nói nơi này là miếng đất có phong thủy tốt hay sao?"
Tôi đành trả lời: "Trước đó chưa thấy cái cây này thì còn có thể nói rằng nó là đất phong thủy tốt, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không phải đâu!"
"Sao vậy?" Shirley Dương khó hiểu hỏi.
"Cây toa la này có tính cực âm lại vô cùng hiếu chiến, thường được gọi là loài cây của địa ngục. Người ta vẫn hay xem nó như là hiện thân của ác quỷ. Những vùng đất quý đều chú trọng xem xét âm dương điều hòa, nhưng cái cây này lại là vật chí âm chí tàn, là biểu tượng của sự tà ác. Cô nghĩ thử xem, ai sẽ muốn trồng loại cây này trên phần mộ của mình chứ? Vậy chẳng phải là sẽ phá hư thế phong thủy, gây hại cho con cháu đời sau sao?"
Shirley Dương gật đầu nói: "Không lẽ người dân thời nhà Minh bởi vì sự hiện diện của cây toa la này ở đây cho nên mới không dám bén mảng vào rừng, dẫn đến địa hình nơi này không bị tiết lộ, trên bản đồ mới bị bỏ trống?"
Tôi đáp: "Cũng có thể là vì người dân lúc đó mê tín, cho rằng nơi đây là đất chẳng lành nên mới không chịu đánh dấu vào bản đồ."
Bàng Tử khó chịu nói: "Dằn vặt hết nửa ngày trời, cuối cùng là không có mồ mã gì à? Còn báo hại Bàng gia tôi bị thương nữa chứ! Tụi mình đúng là xui xẻo, ra đường quên coi lịch hay sao á!"
Tôi trả lời hắn: "Bàng Tử à, cậu nói thế là không đúng rồi! Chúng ta đều là người của chủ nghĩa duy vật, chỉ đặt tín ngưỡng vào một mình ông Mã, lại hướng thêm về phía ông n. Sao có thể hở ra một cái đã mang ba cái luận điệu phong kiến mê tín kia ra mà nói vậy chứ!"
Bàng Tử chế giễu lại nói: "Cái rắm ni! Thằng mô kim giáo úy như cậu còn bày đặt nhắc tới chủ nghĩa duy vật à? Vậy lúc cậu trộm mộ còn thắp nến làm cái đách gì, rồi móng lừa đen để đó làm kiểng hả?"
Tôi biện minh nói: "Tôi đây là tuân theo quy tắc truyền thống của nghề trộm mộ, tiếp thu văn hóa hình thức của tổ tiên, tuyệt đối không thể để cho tổ chức phải bị mất mặt cậu có hiểu không?"
"Thôi được rồi, được rồi! Hai người đừng có bốc phét nữa, tôi thấy mấy anh đúng là bị thương còn quá nhẹ phải không! Chúng ta nên tranh thủ lúc trời còn chưa tối mau quay về huyện để xử lý vết thương đi, lỡ chậm trễ rồi làm vết thương chuyển biến xấu thì phiền phức lắm đó." Shirley Dương thúc giục nói.
Ba người chúng tôi đứng dậy hướng ra bìa rừng, đi khoảng chừng hơn nửa tiếng mới ra được tới nơi nhưng lại phát hiện không thấy xe ngựa. Bàng Tử chửi thề: "Má nó cái lão già này, đã đồng ý chờ chúng ta ở đây mà sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu rồi? Không phải nhìn ông ta rất thật thà sao? Vậy mà lại gian xảo như thế, đúng là thời thế thay đổi thật mà!"...