Dưới ánh chiếu cực mạnh của chiếc đèn pin mắt sói, bức tượng đột nhiên lộ ra cảm giác quỷ quyệt đến khó lường. Theo sự di chuyển của ánh chiếu, bóng của cái đầu chó khổng lồ ánh ngược lên tường, hiện rõ răng nanh lồ lộ. Khi ánh đèn pin chiếu thấp xuống thì lại thấy thấp thoáng bóng dáng của một con ngựa lực lưỡng đang dựng ngay trên đất.
Bàng Tử nhìn từ trên xuống dưới rồi nói: "Thứ này là báu vật hả? Nhìn cũng không có giá trị lắm, nhiều nhất là một bức tượng được chế từ đồng thôi! Nhưng mà chẳng phải nói ở cổ đại có cái gì mà ngựa phi nước đại rất mắc tiền sao? Coi chừng cái bức tượng ngựa chở chó này cũng chung một lò với nó đấy! Có điều lớn quá, làm sao chúng ta khiêng ra đây?"
Chiếc đèn pin mắt sói của tôi đã bị rơi khi đang đánh nhau với Quỳ Quỷ. Tôi bèn bảo Shirley Dương: “Cô dẫn tôi đi xung quanh xem, coi có phát hiện ra chút gì không!”
Shirley Dương gật đầu, bước dần về hướng góc tường. Nơi ánh đèn pin đang chiếu đến là một vách tường trơn bóng, có kết cấu rất giống với căn mật thất trong phòng bếp kia. Shirley Dương rọi đèn pin xuống phía dưới, bất thình lình có một gương mặt xấu xí đập vào mắt cô. Cơ thịt trên mặt nhung nhúc chằng chịt, còn cái miệng thì há to để lộ cả hàm răng nanh.
Shirley Dương hoàn toàn không ngờ sẽ xuất hiện thứ dữ tợn khủng khiếp như thế này bèn hốt hoảng la lên, giật mình lui về phía sau, hướng tới chỗ tôi.
Bàng Tử nghe được tiếng kêu của Shirley Dương bèn vội vàng chiếu đèn pin vọt tới, trông thấy gương mặt kia liền ngạc nhiên nói: “Cái này là bánh chưng à?”
Tôi lấy đèn pin mắt sói cẩn thận chiếu về hướng góc tường. Phát hiện hóa ra gương mặt xấu xí kia lại chính là một bức tượng hình người trần truồng đang ngẩng cao đầu quỳ trên đất, đôi mắt nhắm nghiền há to miệng như cái chậu máu để kêu gọi hoặc chờ nuốt chửng một thứ gì đó. Tôi lại chiếu đèn pin qua mấy góc khác, phát hiện dọc theo vách tường có tổng cộng chín bức tượng hình người đang quỳ giống nhau tạo thành một vòng tròn vây xung quanh bức tượng đầu chó.
Đám chúng tôi đứng bên cạnh bức tượng đầu chó, vây xung quanh là chín bức tượng hình người trần truồng cùng với hai chiếc đèn pin mắt sói đang phát ra ánh sáng trắng bệch. Giữa bóng đen lay động, bầu không khí cũng ngày càng trở nên âm u…
Bàng Tử rọi đèn pin, quan sát tỉ mỉ bức tượng hình người trước mặt. Toàn bộ bức tượng được bao phủ bởi một lớp chất liệu đen kịt, đã không còn phân biệt được màu sắc nguyên bản. Bàng Tử đánh bạo gõ thử, bức tượng hình người lập tức phát ra một tiếng vang trầm đục nghe không giống như là kim loại. Cậu ta quay đầu nói với tôi: “Ê lão Hồ! Sao tôi cứ có cảm giác… nó được chế ra từ người thật vậy?”
Shirley Dương cũng cẩn thận quan sát, còn đặc biệt tập trung vào cái miệng đang há to như chậu máu kia, rọi đèn pin vào đó. Cô ấy đột nhiên quay đầu bảo với tôi: “Lão Hồ, đưa cho tôi cái bật lửa trong ba lô anh.”
Tôi móc cái bật lửa ra ném cho cô ấy. Shirley Dương xé một mảnh vải từ trên quần áo xuống, chà thành đoạn dài mỏng rồi đặt vào trong miệng bức tượng.
Phù! Miếng vải bị đốt lên, soi rõ khuôn mặt của Shirley Dương.
"Chẳng lẽ nào..." Tôi như có điều suy nghĩ.
Shirley Dương đã bước tới trước mấy bức tượng hình người khác, thực hiện động tác giống như vừa rồi xé miếng vải nhét vào trong miệng của từng bức tượng rồi đốt lửa lên. Cả căn phòng đột nhiên ngập tràn trong ánh lửa sáng ngời.
Bàng Tử hét to: “Lão Hồ, cậu nhìn kìa!”
Tôi quay đầu. Bức tượng đầu chó đang đứng sừng sững ở giữa phòng lấp lóe ánh hào quang đặc hữu của chất liệu đồng thau. Phần dưới của bức tượng là một con ngựa chiến tuấn mỹ với hai móng trước giơ lên không trung, trông vô cùng chân thực. Trên thân con ngựa chiến đang chở một người, tay phải siết chặt dây cương, tay trái thì chỉ về phía trước bên trái. Nhưng điều quỷ dị chính là, gã vậy mà lại đội một cái đầu chó!
Hóa ra, cái đầu chó trước đó mà chúng tôi đã nhìn thấy trong ánh sáng mập mờ lại được gắn trên cơ thể người!
"Lão Hồ, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Ngựa chở người, trên vai người lại mọc cái đầu chó? Xấu chết mẹ vậy! Chẳng lẽ đây lại là cái thứ thần thánh phương nào mà người dân ở Sơn Hải Quan này cúng bái hay sao?" Bàng Tử vừa gõ gõ sờ sờ vào bức tượng, vừa thì thào lẩm bẩm.
“Dương tham mưu trưởng, cô có nghe nói qua ở Sơn Hải Quan có điển cố gì liên quan đến kẻ thân người đầu chó hay không?” Tôi hỏi Shirley Dương.
"Không biết sao cứ cảm thấy có từng nghe nhắc tới bức tượng này ở đâu đó rồi nhưng lại không nghĩ ra! À đúng rồi, lão Hồ! Anh không có cảm giác mấy bức tượng hình người ở xung quanh đây kỳ cục lắm hay sao?" Shirley Dương vẫn như cũ đứng ở trong góc, tỉ mỉ săm soi nghiên cứu bức tượng hình người này.