Bắc Kinh cách Sơn Hải Quan không xa. Ngồi xe lửa tầm sáu tiếng là đến, ba người chúng tôi đã đến nơi và đặt chân lên chiến địa đã từng ghi lại bao nhiêu lịch sử và ký ức trong quân đội. Nơi này có chút hoài cổ, dường như phố xá, chung cư được bảo tồn theo hình dáng của thời kiến quốc ban sơ.
Bàng Tử thấy tình cảnh như thế liền trề môi: “Giời ạ, nghe cái tên Sơn Hải Quan Bàng gia tôi còn tưởng đây là một nơi uy nghi hùng vĩ lắm chứ, có làm sao thì cũng là ‘Hùng quan mạn đạo chân như thiết’, nhưng ngoại trừ thành lầu ‘thiên hạ đệ nhất Quan’ nhìn cũng rất gì và này nọ ra thì những nơi khác làm gì còn vẻ hào hùng như xưa nữa! Có nghe rõ không? Là tư thế hào hùng đó, hình dung như thế là quá phù hợp còn gì, Bàng gia ta chính là văn võ song toàn mà.”
Tôi nói: “Tiểu Bàng cậu nói thế là sai rồi, nơi nào càng hoài cổ thì chúng ta càng nên mừng đấy, bởi vì càng cũ kĩ thì càng giữ được phong cách của thời xưa, có như thế chúng ta mới tìm được mộ phần nhà họ Trần dễ dàng hơn. Nếu nơi này đều là nhà cao cửa rộng, chúng ta phải lết đi đâu tìm đây!?”
Shirley Dương nghe tôi nói xong liền gật đầu tiếp lời: “Lão Hồ nói rất đúng, đồ cổ càng nhiều thì càng tiện lợi cho việc tìm kiếm của chúng ta. Nhưng mộ phần của Trần gia đã là đất an táng từ trăm năm trước, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm chiến tranh cùng với kiến trúc của thành thị thì nơi đó có còn tồn tại không? Cho dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải thử thôi, xem như là giúp giáo sư Trần hoàn thành tâm nguyện này.”
“Nhưng chúng ta phải tìm từ đâu chớ, cuốn tộc phổ giẻ rách kia chỉ viết một bài thơ ngoằn ngoèo rồi chả còn gì nữa, tôi nói không phải chứ sợ là tổ tiên nhà họ Trần đang trêu con cháu của họ thì có á.” Bàng Tử vừa nhắc cuốn tộc phổ đó liền nổi giận đùng đùng, ba người chúng tôi nghiên cứu cả đoạn đường trên xe lửa cũng chẳng có manh mối gì.
Tôi nhìn Shirley Dương nói: “Gia nghiệp của gia tộc giáo sư Trần dù lớn đến đâu cũng không thể giống với chư hầu quân vương được, lựa chọn một mảnh đất có phong thủy tốt để xây dựng lăng thất, thứ nhất là do lượng công trình quá lớn, không phải gia tộc thông thường có thể gánh vác được; cái thứ hai, phàm là gia tộc xây dựng lăng thất dưới lòng đất đều phải có những vật phẩm giá trị để đưa vào bồi táng. Nếu như không làm tốt biện pháp chống trộm, vậy thì xác định những vật bồi táng sẽ bị trộm mất, quy cách xây dựng lăng thất theo cách này không phù hợp với quy định của triều đình chút nào. Đã vậy thì bản lĩnh phân kim định huyệt của tôi cũng không có đất dụng võ rồi. Chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ bài thơ ngoằn ngoèo này thôi.”
Shirley Dương nói: “Câu đầu tiên trong bài thơ đó chính là ‘Vô Lượng Sơn Phong tình chuyển âm’, Vô Lượng Sơn Phong… Không lẽ nói về Sơn Hải Quan có một ngọn núi tên là núi Vô Lượng?”
Tôi đáp: “Bây giờ chúng ta ngồi đoán già đoán non cũng vô dụng, tìm người dân bản địa hỏi thăm như nào cho nó lẹ. Vừa hay đến giờ trưa rồi, chúng ta tìm quán nào đó dừng chân, vừa dùng cơm vừa hỏi thăm xem sao.”
Bàng Tử nghe thế liền vội vàng nói: “Trên đường đến đây tôi phát hiện ra bên hướng Tây trạm xe lửa có một quán ăn tên là Tụ Mãn Lầu, nhìn cũng xịn xò lắm nha, được mệnh danh là nơi đặc sắc của bản địa đó, không mấy chúng ta đi thử nhé, ăn no rồi mới có sức mần việc chớ!” Nói xong hắn ôm đồ hướng về phía Tây mà đi.
Tụ Mãn Lầu này đích thị là một nơi hỗn tạp để hỏi thăm tin tức. Dân địa phương tại Sơn Hải Quan chủ yếu là ăn uống, cho nên đến nơi này để ăn những món đặc sản của quê nhà, thế nên người bản địa cũng đông hơn hẳn. Bàng Tử thì bận bịu gọi món, Shirley Dương liền quay sang bắt chuyện với phục vụ: “Chào cô, chúng tôi đến từ Học viện nghiên cứu Khoa học Xã hội Bắc Kinh, lần đầu tiên đặt chân đến Sơn Hải Quan, muốn làm một phần báo cáo khảo sát xã hội. Không biết tôi có thể hỏi thăm chút chuyện được không?”
Nhân viên phục vụ là một cô gái độ hơn 20 tuổi, nghe chúng tôi đến từ Bắc Kinh, phút chốc liền nhiệt tình hơn khi nãy: “Đến từ Bắc Kinh quả là khác hẳn mà, nhìn cô xinh đẹp thật đấy. Tôi chính là người bản địa tại nơi này, từ nhỏ đã sống ở gần đây, có gì muốn hỏi thì cô cứ hỏi đi nà, tôi biết cái gì tôi đều nói cô nghe hết.”
Shirley Dương thấy người dân nơi này thật thà chất phác lại nhiệt tình đến thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi: “Không biết Sơn Hải Quan có ngọn núi nào tên là núi Vô Lượng không nhỉ?”
“Núi Vô Lượng ư?” Nói rồi cô gái lắc tay bảo: “Chắc chắn không có ngọn núi này, tôi đã ở đây sống hơn 20 năm rồi, chỉ nghe qua Giác Sơn, núi Thiên Mã, núi Vạn Thọ, núi Vô Lượng cô vừa nói nhất định không phải ở nơi của chúng tôi đâu. Cô cậu có nhầm lẫn gì không?”