Cả đám nhìn nhau thở phào, đều cảm thấy tay chân mình bủn rủn đến không nhấc nổi. Shirley Dương thì thào bảo tôi: "Lão Hồ à, chúng ta tới cái động kia xem đi! Hình như nó là lối ra duy nhất, nhưng mà không biết có còn nguy hiểm nào rình rập nữa hay không?"
Bàng Tử dù có khỏe đến đâu cũng không tránh được vẻ mệt mỏi, thở phì phò vịn vào tảng đá đang nhô ra bên vách. Nghe Shirley Dương nói vậy liền đáp: "Có nguy hiểm cỡ nào thì vẫn phải chui vào cái động đó! Mẹ nó, Bàng gia tôi suýt vì cái thứ trong động này mà rớt mất cái mạng. Cơm đến miệng mà còn rơi thì há chẳng phải là quá lỗ lã rồi sao?"
Bàng Tử đột nhiên bày tỏ vẻ quyết tâm. Vừa dứt lời liền hít sâu vào, lặn xuống nước bơi nhanh về hướng cửa động. Tôi và Shirley Dương đương nhiên cũng lần lượt bơi theo.
Tiến vào bên trong động rồi mới biết, cái động này hoàn toàn trái ngược với đường hầm, có xu thế ngày càng lên cao. Vừa bơi chưa được bao xa thì chúng tôi đã vượt ra khỏi mực nước, bắt đầu tiến vào một đường hầm khô ráo khác. Độ nghiêng của đường hầm này rất lớn, nhưng may mà trên vách có nhiều chỗ lõm nên khá thuận tiện cho chúng tôi leo lên. Cả đám vừa đánh nhau xong với Quỷ Quỳ nên cơ thể vẫn còn bủn rủn khó chịu, muốn đứng lên thì cũng phải tốn chút sức. Nhưng nghĩ đến bí mật đang cách mình ngày càng gần, đám chúng tôi đành cắn răng kiên trì...
Sau khi leo được khoảng một giờ đồng hồ, địa hình rốt cuộc cũng đã hơi nghiêng về bằng phẳng. Bàng Tử ngồi phịch xuống đất thở phì phò, Shirley Dương cũng dựa vào vách tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Trải qua hai trận chiến vừa rồi, cả ba đều đã thấm mệt đến không chịu nổi. Tôi bèn lấy đèn pin mắt sói chiếu về phía trước, thấy vẫn còn một đoạn mình cần phải leo lên. Đột nhiên, Shirley Dương bất ngờ la to: "Lão Hồ, mắt của anh bị làm sao vậy?"
Mắt của tôi đã hoàn toàn sưng tấy đến không thể nào mở ra được, chạm tay vào có cảm giác như một quả óc chó to. Vừa thô ráp lại còn ấm nóng, thỉnh thoảng lại xen vào từng đợt ngứa ngáy khó chịu. Tôi có thể tưởng tượng ra hình dáng của bản thân bây giờ đáng sợ đến mức nào, đành phải nói: "Không sao đâu, lúc nãy tôi bị kiến ăn thịt người cắn một phát, chắc là vì nước dơ quá nên bị viêm."
Shirley Dương lục tìm thuốc tiêu viêm trong túi nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu, có thể là đã làm mất lúc còn ở trong đầm rồi! Hết cách, cô ấy đành lấy băng gạc bịt con mắt của tôi lại để tránh bị nhiễm trùng hơn. Bàng Tử thấy vậy bèn cười to nói: “Ê lão Hồ, bây giờ trông cậu y hệt như thằng cướp biển vậy!”
Tôi bèn nổi giận đáp: “Chứ cậu khác gì con heo sữa đâu!”
Quần áo của Bàng Tử đều đã bị bọn kiến ăn thịt người cắn đến rách rưới, để lòi ra đống mỡ thừa. Bởi vì ngâm trong nước quá lâu khiến cả người sưng tấy trắng bệch, nhìn không khác gì như con heo sữa bị cạo lông.
Shirley Dương vừa giúp tôi chăm sóc vết thương, vừa thì thào lẩm bẩm nói: "Mấy người các anh thật sự là lúc nào cũng ngứa miệng! Tôi không biết là nên nói tố chất tâm lý của các người quá vững hay là đám không tim không phổi đây! Ê, đừng nhúc nhích! À này lão Hồ, tôi cứ có cảm giác, đường hầm này sắp lên tới trên rồi thì phải!"
Tôi nhìn theo hướng đường hầm, phía trước tối om không phát hiện được gì cả. Nhưng mà tôi cũng giống như Shirley Dương, đều có linh cảm rằng bí ẩn này đã sắp được hé lộ.
Ba người chúng tôi bắt đầu khởi hành bò lên phía trước thêm mười mấy phút. Ai nấy cũng đều bị thương! Thân hình to béo của gã Bàng Tử di chuyển trong cái đường hầm chật chội này thật sự là không thể nào nhúc nhích nổi, nên với chừng ấy thời gian thì thật ra cũng chẳng đi được bao xa. Đột nhiên, Bàng Tử ở phía trước lên tiếng: “Tư Lệnh Hồ à, tới rồi!”
Tim tôi bất giác nhảy lên một nhịp, vừa định mở miệng thì đã nghe cậu ta nói: "Chời má! Chỗ này cũng bị đóng kín?"
Tôi như lập tức rơi vào hố băng! Đột nhiên nhớ tới cảnh tượng khi đó còn ở núi Côn Lôn thì cả người nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ lại bị mắc kẹt trong mê cung dưới lòng đất này nữa rồi sao?
Shirley Dương bình tĩnh nói: "Bàng Tử, anh cẩn thận sờ xung quanh xem có tìm được cơ quan nào mở cửa hay không? Chẳng có lý gì thiết kế khó khăn đến như vậy rồi chỉ là để bẫy chúng ta nhốt ở chỗ này."
Bàng Tử nghe vậy bèn bắt đầu tỉ mỉ săm soi, sờ mó ở xung quanh cửa ra. Tôi và Shirley Dương lẳng lặng ở phía sau chờ, bầu không khí như đông cứng lại. Chẳng biết là trôi qua bao lâu, chỉ nghe cậu ta bất ngờ reo lên: “Tìm thấy rồi!”
Tấm ván sắt ở phía trên nương theo tiếng ma sát… Ken két!… chầm chậm mở ra... Bàng Tử dẫn đầu chui khỏi cửa sập, tôi và Shirley Dương cũng nhanh chóng bám theo.
Bọn tôi vừa chui ra khỏi đường hầm liền phát hiện bản thân đã rơi vào một căn phòng tối om. Shirley Dương bật đèn pin mắt sói. Một bức tượng khổng lồ liền hiện ra sừng sững ở trung tâm phòng, cách chúng tôi cỡ nửa mét.