Lão Long Đầu là do Thích Kế Quang, tổng binh của Kế trấn phụng chỉ xây thành, đứng sừng sững trên biển Nam Hải của Sơn Hải Quan. Là một bức trường thành kéo dài vạn dặm, công trình duy nhất đâm xuống hướng biển. Lão Long Đầu đâm xuống biển dài khoảng bảy trượng, do một vạn năm ngàn quân công tạo dựng thành, phải chờ thủy triều rút xuống mới có thể khẩn cấp xây dựng. Chính vì thế, khi xưa xây dựng Lão Long Đầu là vô cùng gian nan.
Chỉ có điều, biển cả vô tình. Ba ngày lên, năm ngày xuống. Tường thành chưa kịp xây dựng cao đến tám thước thì đã bị thủy triều xô đổ, rơi rớt tảng đá, cục gạch lung tung. Cứ xây là lại đổ! Thời gian kéo càng dài thì những sinh mạng chắp vá càng nhiều.
Khi đó, Thích Kế Quang còn định lên kế hoạch cho xây dựng ba mươi hai quan, dựng ba ngàn tháp phòng thủ, đúc năm ngàn cân pháo sắt. Mà triều Đại Minh thời bấy giờ lại gian nịnh lên ngôi. Lũ đảng gian nhao nhao viết thư thượng tấu, nghị luận Thích Kế Quang là kẻ hao người tốn của, có mưu đồ riêng. Hoàng đế nhà Minh nghe lời sàm ngôn, không hỏi rõ trắng đen đã phái thái giám đắc sủng làm giám quân Kế trấn, đương nhiệm chức khâm sai. Vị công công này vừa đến Kế Châu liền ngựa không dừng vó chạy đến Sơn Hải Quan. Khâm sai đại nhân ra lệnh trong vòng ba ngày, Thích Kế Quang phải dỡ bỏ Lão Long Đầu đã được dựng nền tảng tốt.
Thích Kế Quang nghĩ đến an nguy của đất nước, tính mạng và tài sản của người dân, bèn quyết tâm phải xây xong dự án này, mặc kệ nguy hiểm của bản thân. Khâm sai đại nhân thấy Thích Kế Quang dám kháng chỉ không nghe, chống lại mệnh lệnh của mình khác nào chống lại mệnh lệnh của Hoàng Thượng, bèn quyết định lập tức hồi kinh bẩm báo với hoàng thượng, nói Thích Kế Quang chống lại thánh chỉ, chẳng những không phá bỏ công trình Lão Long Đầu mà còn tăng cường xây dựng thêm.
Chính vào hôm khánh thành, Thích Kế Quang rõ ràng biết bản thân về kinh sẽ lành ít dữ nhiều nên đã vội dặn dò một viên quan từng vào sinh ra tử trong quân đội với ông ta chuyển hết số của cải này đến giấu ở chỗ khác. Bởi vì được tiến hành bí mật, đồng thời trước đó còn thề độc lúc sinh thời không ai được nói ra nên cứ thế đến cuối cùng không ai biết số của cải này đã được giấu ở đâu.
Ngay trong đêm khi mọi việc tu sửa xong, Thích Kế Quang sớm đoán được bản thân sẽ bị hoàng đế triệu về kinh, dễ đi mà khó về. Nhưng trong lòng vẫn còn có chuyện quan trọng nhất chưa thể hoàn thành, đó là giải quyết một số lượng lớn vật tư và của cải châu báu mà quân đội Thích gia tịch thu được từ giặc Oa. Theo lý thì tiền tài thu được sau chiến tranh phải dựa theo luật pháp của nhà Minh thời bấy giờ, toàn vẹn giao nộp lên quốc khố. Nhưng giữa thời Vạn Lịch của Nhà Minh, hoàng đế bất tài, tham quan nhũng nhiễu. Nếu giao toàn bộ số của cải đó cho quốc khố thì khẳng định không có một đồng nào được rót tới dân. Nếu vậy, thà rằng Thích Kế Quang sử dụng nó để tuyển quân đánh giặc Oa, phân phát đến tay dân chúng thực sự cần còn hơn.
Hôm sau, khi mọi việc đã được sắp xếp êm xuôi, khâm sai do hoàng thượng phái đến liền chạy tới doanh trại của Thích Kế Quang để áp giải ông ta về kinh. Lúc về đến kinh thành, hoàng đế liền lấy tội danh phạm thượng và chống lại thánh chỉ để bỏ tù Thích Kế Quang, chọn một ngày hành quyết. Nhưng bởi vì tể tướng thời bấy giờ là Trương Cư Chính quý tài tiếc người nên đã đả thông các mối quan hệ, tích cực giữ người trước mặt hoàng thượng. Cuối cùng đổi thành tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Mặc dù Thích Kế Quang được phóng thích và miễn án tử hình nhưng lại bị giáng chức, quản thúc trong phủ đệ cả đời, không cho phép ông ta tùy ý đi lại và tham dự chính sự. Mãi đến khi Trương Cư Chính qua đời vì bệnh tật, Thích Kế Quang sầu não uất ức, cuối cùng mới mất vì bệnh tật. Sinh mệnh của vĩ nhân cứ thế mà héo tàn, về phần những của cải châu báu mà ông ta đã chôn giấu cũng dần bị quên lãng, không ai biết nơi giấu thật sự của nó.
Hôm nay, cả ba người gồm tôi, Bàng Tử và Shirley Dương cùng tiến vào Lão Long Đầu do Thích Kế Quang thi công, không dễ dàng gì mới trải qua nguy nan do những cơ quan mà ông ta đã kiến tạo trong thời gian xây dựng Lão Long Đầu. Vào thời khắc cuối cùng sau khi qua cửa, chúng tôi vô tình phát hiện ra đường hầm này, không biết nó sẽ dẫn tới đâu... Chẳng lẽ đây chính là đường hầm mà trước đó ông ta cất giấu kho báu hay sao? Không thể biết được, đều phải chờ chúng tôi tới đó thăm dò rồi mới làm sáng tỏ được.
Đường hầm này cũng không rộng lắm, hai người cùng đi song song thì có hơi chen chúc. Cho nên theo thứ tự là tôi đi trước rồi tới Shirley Dương, và Bàng Tử nối gót ở cuối cùng. Đường hầm này càng vào sâu càng có xu thế đi chúc xuống. Cuối cùng, khi chúng tôi bắt đầu thả dốc thì mùi tanh của nước biển càng nồng, càng đi xuống càng nghe rõ được tiếng sóng vỗ ập vào tường của Lão Long Đầu quanh quẩn bên trên. Nếu như không ngoài dự đoán của tôi thì cả đám đã đi xuống phía dưới mặt nước biển. Hay nói cách khác là chúng tôi đang đi trong biển. Bởi vì được tường thành bảo vệ nên không cảm giác được loại biến hoá này thôi!