Tôi ngậm con dao nhảy dù vào trong miệng, sau khi hít một hơi thật sâu thì liền lặn xuống bám theo. Quỷ Quỳ dường như cũng cảm nhận được chúng tôi bèn huy động xúc tu, muốn tìm kiếm dấu vết của cả bọn.
Tôi cẩn thận từng li từng tí tránh né sự truy sát của bọn chúng, thuận lợi bơi xuống phía dưới khối cơ thể hình cái chén. Lúc này, Shirley Dương và Bàng Tử cũng đã cơ bản dùng dây thừng bao vây lấy khối cơ thể mềm oặt kia. Tôi ra ám hiệu với bọn họ: Có thể bắt đầu hành động!
Bàng Tử và Shirley Dương đồng loạt bơi ra theo những hướng ngược nhau, rất nhanh đã thắt nút được đoạn dây thừng, sít sao tóm chặt lấy đống xúc tu của Quỷ Quỳ.
Quỷ Quỳ biết mình đã bị tập kích liền nổi giận điên cuồng, phần dưới của cơ thể liên tục khuấy động. Có một chiếc xúc tu to khỏe trong đám đó bất ngờ quất mạnh vào đầu tôi khiến trước mắt tôi như tối sầm, tay chân cũng bị mất khống chế... May mà sợi dây thừng của đồng bạn đã giúp tôi ngăn cản được phần nào, nếu không thì lần này chắc đã bị xuất huyết não.
Tôi chậm chạp phục hồi tỉnh táo, thấy Bàng Tử và Shirley Dương đều đang lo lắng nhìn mình bèn ra dấu bản thân không sao. Bọn họ cũng đang bởi vì đám xúc tu vùng vẫy quá dữ dội mà bị quăng lên quật xuống. Sức lực của mọi người đều gần như cạn kiệt, tôi cần phải kết thúc việc này nhanh hơn!
Lần này, tôi đã cẩn thận hơn nhiều.
Sau khi bài trừ tạp niệm, trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất là phải xuyên qua vòng vây tấn công của đám xúc tu, bơi xuống phía dưới cắt đứt trung khu thần kinh của nó. Đám xúc tu vẫn còn đang vẫy vùng trong vô định. Tôi nhắm thẳng vào một chiếc xúc tu to lớn, đợi đến khi nó lao tới liền đâm mạnh con dao nhảy dù vào. Chiếc xúc tu khổng lồ ngay lập tức bị đau đớn đến lắc lư nhưng tôi vẫn kiên quyết không buông tay, thế là nhanh chóng được nó đưa vào trung tâm của cuộc chiến múa may điên cuồng này.
Đúng là rất hợp ý tôi!
Tôi vội rút con dao ra, thừa dịp đó bơi lên phía trước, vừa khéo lại rơi ngay vào điểm mù của mắt trận.
Đồng bọn thấy tôi đã bơi được vào trong liền lập tức nới lỏng sợi dây trói. Cũng bắt chước theo tôi thực hiện hành vi đâm con dao nhảy dù vào trong đám xúc tu, rồi thừa dịp bọn chúng đang vẫy vùng thì trà trộn chui xuống phía dưới khối cơ thể hình chén.
Lúc này, tôi đã bơi đến gần cái đầu nhỏ của Quỷ Quỳ. Shirley Dương âm thầm buộc chặt một đầu dây thừng vào cái xúc tu to bự nhất, rồi đưa đầu còn lại cho tôi.
Tôi nhận lấy buộc chặt bên hông. Thấy mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, cả ba nhìn nhau gật đầu. Tôi đột ngột đâm dao vào đầu nó!
Vì đây là cơ quan dễ bị tổn thương nhất, và cũng là nơi quan trọng nhất của Quỳ Quỷ nên khi bị tấn công bất ngờ nó đã trở nên điên cuồng giãy giụa, vô số xúc tu liều mạng đong đưa. Tôi cố sống cố chết giữ chặt lấy chuôi dao kia không dám buông tay. Dựa vào sự lắc lư điên cuồng của xúc tu mà rạch ra những vết thương sâu hoắm trên đầu nó.
Ngay vào lúc sắp bị tôi rạch nát, chiếc xúc tu khổng lồ đột nhiên vung lên thật mạnh khiến tôi lập tức mất đi khống chế, văng về phía khoang miệng mọc đầy những chiếc răng lởm chởm của nó.
Mẹ kiếp!
Trong lòng tôi thoáng giật mình. Răng của Quỷ Quỳ có chứa chất kịch độc, nếu văng trúng thì toi đời! Nhưng lực vung của xúc tu thật sự quá mạnh khiến tôi không còn khống chế được tốc độ của bản thân. Hiện tại có muốn cắt dây thừng thì cũng đã quá muộn, lực quán tính trước đó của nó vẫn sẽ đẩy tôi rơi vào khoang miệng, trở thành món mồi ngon cho con Quỷ Quỳ khổng lồ này!
Khoảng cách đang ngày càng đến gần, nơi khoang miệng cũng không ngừng co thắt khuyếch trương làm lộ ra hàng trăm chiếc răng dài sắc nhọn. Tôi bất chợt cảm thấy ớn lạnh trong người: Thôi xong rồi, xem như mình phải đứt đoạn từ đây!
Bỗng nhiên một lực kéo cực mạnh từ phía sau khiến cơ thể tôi dừng lại. Tôi vội vàng bơi ngược dòng thoát thân. Lúc ngẩng lên mới thấy, hóa ra là Shirley Dương và Bàng Tử đang tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này túm lấy tôi.
Tôi lập tức cắt đứt sợi dây thừng đang cột quanh cơ thể mình, nỗ lực bơi về hướng chiếc đầu. Shirley Dương và Bàng Tử cũng vội vàng bơi qua... Lúc này, cái đầu đã rách nát đến không chịu nổi. Bởi vì trung ương thần kinh đã bị phá hư nên rất nhiều xúc tu đang rủ xuống nằm bất động, tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi. Tôi tiếp tục cắm dao vào đầu nó, liều mạng cắt đứt hết dây thần kinh, trong khi Bàng Tử và Shirley Dương cũng đang thực hiện hành vi tương tự.
Đám xúc tu giảm dần biên độ lắc lư dựa theo tình trạng bị tổn thương của chiếc đầu, bắt đầu rủ xuống như một đống vải rách nát. Đến cuối cùng, nó rốt cuộc đã không còn cử động nữa, mềm nhũn chìm xuống dưới đáy hồ.