Cộng sự nhiều năm hình thành thói quen ăn ý giữa chúng tôi, chẳng ai bảo nhau nhưng cả ba đều cùng giữ im lặng, chỉ gật đầu liền tự giác phân công nhiệm vụ trước khi vào mật thất.
Tôi và Bàng Tử nhanh tay lẹ chân dời hết đống chén bát xuống dưới, còn Shirley Dương thì tranh thủ dùng đèn pin mắt sói quan sát kỹ những mảng tường ở xung quanh. Kiểm tra xem liệu trên đó có cơ quan hay tìm ra thêm được manh mối gì liên quan đến mật thất nữa hay không.
Bận rộn hơn nửa giờ đồng hồ, tôi và Bàng Tử mới xử lý xong hết đống chén bát trên kệ. Chúng tôi hợp lực cùng nâng lên chiếc kệ tủ chén, làm lộ ra cánh cửa ẩn trên tường.
Tôi quay đầu nhìn Shirley Dương và Bàng Tử. Bọn họ cũng khẽ gật đầu với tôi. Thế là tôi liền thành người dẫn đầu, cất bước tiến vào bên trong mật thất.
Căn mật thất dài chừng khoảng ba mét và rộng đến hai mét vuông, cùng với đó là những bức tường trắng xoá như tuyết. Nhưng khi cả ba đều cùng tiến vào thì nó lại bỗng trở nên quá chật chội, đặc biệt là còn vì thể hình quá chiếm diện tích của gã Bàng Tử kia!
Shirley Dương là người tiến vào cuối cùng. Sau khi cô ấy bước vào thì lập tức sử dụng que củi mà trước đó tôi đã đánh lên người Bàng Tử để chắn bản lề, đề phòng trường hợp cánh cửa có thể bị ai đó đóng lại.
Cánh cửa này được mở bằng cách đẩy vào bên trong. Bề mặt cửa nhẵn bóng như gương, nếu như bị khép lại thì sẽ vô cùng vừa khít với bức tường. Lỡ như chúng tôi đều đã vào bên trong mà ở bên ngoài lại có người cố tình muốn đóng nó lại thì việc mở cánh cửa này ra sẽ càng trở nên khó khăn hơn!
Hành động của Shirley Dương khiến tôi không khỏi ngưỡng mộ vì sự chu đáo của cô ấy...
Shirley Dương lấy hai chiếc đèn pin mắt sói từ trong ba lô phía sau chia cho tôi và Bàng Tử. Dưới ánh sáng của chiếc đèn pin mắt sói, căn phòng vốn trống rỗng chật hẹp lại càng trở nên kỳ dị đến khó tả.
Tôi và Bàng Tử cẩn thận kiểm tra trên vách tường xem có cơ quan hay không, còn Shirley Dương thì phụ trách truy tìm đường hầm ở phía dưới. Trong lúc tìm kiếm, Bàng Tử thoáng lẩm bẩm nói: “Sao cái miếu Tẩy Trần này tự nhiên xây dựng mật thất để làm chi vậy? Hay là ông trụ trì có báu vật gì muốn cất giấu bên dưới?”
Cũng không biết vách tường được làm từ chất liệu gì mà vô cùng hấp thụ ánh sáng. Sau khi bị thứ ánh sáng mạnh mẽ của chiếc đèn pin mắt sói rọi vào lại không hiện lên quầng sáng như lúc chiếu vào đồ vật bình thường, mà trở nên rất dịu nhẹ. Còn những nơi ánh sáng không thể rọi tới thì càng tối tăm hơn, thậm chí là chẳng nhìn thấy được gì...
Shirley Dương quỳ rạp trên đất, chiếu đèn pin soi kỹ đến từng chi tiết. Thỉnh thoảng cô ấy lại giơ tay ra gõ gõ nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nhận ra được điều gì. Mặt đất bên dưới dường như cũng được cấu thành từ một loại vật chất có khả năng hấp thụ ánh sáng giống như trên tường.
Bàng Tử xoa cổ, bực dọc nói với tôi: "Lão Hồ này, cổ của tôi đau nhức đến như vậy rồi mà vẫn chưa phát hiện ra thứ gì có vẻ giống cơ quan, có khi nào là chỗ này chỉ bị để trống thế thôi không? Hoặc là lúc xây dựng bị sai quy hoạch? Còn bọn mình thì cứ đinh ninh là nó có cất giấu báu vật nên cứ đi tìm hoài?"
Shirley Dương cũng đã đứng dậy, xem ra là không thu hoạch được gì. Tôi bèn nói với Bàng Tử: "Nếu là do quy hoạch sai thì còn che lại bằng tủ chén làm gì? Sao không làm thành kho chứa đồ luôn đi? Với lại, cánh cửa này được giấu kín kẽ đến như vậy, nếu như không để ý thì ai đâu mà nhìn ra? Thiết kế tỉ mỉ, tuyệt đối không thể nào sai đâu! Cậu nhìn mấy cái vách tường đi, toàn là chất liệu hấp thụ được ánh sáng, chắc là để ngăn ngừa người khác phát hiện ra! Căn mật thất này nhất định có tác dụng vô cùng đặc biệt, chỉ là chúng ta vẫn chưa phát hiện ra thôi!”
Shirley Dương nhìn ra cửa rồi nói: “Có khi nào cơ quan không nằm bên trong mà ở bên ngoài mật thất không?”
Một câu nói như thức tỉnh tôi!
Đúng rồi! Rất có thể là cơ quan vốn được đặt ở bên ngoài, để phòng ngừa những người đã tiến vào bên trong mật thất có thể phát hiện ra bí mật.
Tôi lập tức vẫy tay, nói với bọn họ: "Dương tham mưu trưởng quả nhiên là mưu lược hơn người, lời nói vừa ra đã chỉ rõ được phương hướng. Căn phòng này quá ngột ngạt, chúng ta ra ngoài để tiện nghiên cứu hơn!" Vừa dứt lời, chúng tôi mới bất chợt nhận ra cánh cửa đã bị im lìm đóng lại từ bao giờ.
Cả bọn đều cùng sửng sốt!
Rõ ràng là khi Shirley Dương bước vào đã cố ý chặn củi vào bản lề để ngăn ngừa nó đóng lại. Nếu như nó đóng lại thì chắc chắn sẽ phải bị kẹt bởi cây củi! Thế mà khi chúng tôi đang bàn bạc thì cánh cửa đã im lìm khép lại từ bao giờ?