Mục lục
Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàng Tử vừa xoa chỗ bị đánh đau vừa lèm bèm nói: "Mấy ông sư sãi trong chùa này bủn xỉn quá trời, cho có miếng cơm thì làm sao mà tôi ăn no được chứ! Vừa mới nhắm mắt nằm ngủ thì đã bị cào ruột tới tỉnh luôn, nên mới mò xuống bếp tìm đồ ăn chứ nhịn gì cho qua nổi? Lão Hồ khốn nạn này, anh Bàng đây đang đút bánh màn thầu vào miệng thì bị ăn nguyên khúc củi của cậu đấy, xém chút nữa là tọng hết vào họng rồi, Mắc nghẹn gần chết vậy á!"

Kể từ khi biết cái bóng đen đó là Bàng Tử thì tôi đã nhận ra ngay mục đích của cậu ta nên cũng không còn quá ngạc nhiên. Đây đúng là chuyện mà một kẻ như Bàng Tử có thể làm được!

Shirley Dương thấp giọng oán trách: "Cậu cũng hay thật đấy Vương Khải Tuyền… Hại tôi với lão Hồ lo lắng cho cậu, nãy giờ cứ đi tìm xung quanh đây miết..."

Bàng Tử chẳng những không cảm động lại còn thờ ơ nói: "Mấy người cũng thận trọng quá rồi đấy! Bàng gia tôi đây là ai chứ hả? Lên trời hàng ma, xuống nước phục rồng! Còn có thể xảy ra tai nạn được sao?"

Anh ta dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Ê lão Hồ, lúc nãy trong lúc tìm đồ ăn, tôi phát hiện ra phía sau tủ chén có cửa ngầm đấy, nhưng mà tại vì vội quá, với lại trong này cũng tối thui không có đèn pin nên tôi không đi vào. Cậu nói xem, nơi chùa miếu tu hành như thế này lại đi xây cửa ngầm để làm gì?”

Lời của Bàng Tử làm tôi vô cùng sửng sốt, bất chợt khơi dậy lòng hiếu kỳ... Tôi quay đầu nhìn về phía Shirley Dương. Mặc dù trông cô ấy có vẻ dè dặt nhưng cũng dễ nhận ra là đang rất tò mò, bèn bảo với Bàng Tử: “Công cuộc cách mạng không thể chỉ nói mà cần làm, chúng ta phải cần dùng hành động để chứng minh thực tiễn. Cánh cửa ngầm này quá đáng nghi, chúng ta đi tìm hiểu thử xem.” Dứt lời, liền dẫn đầu tiến tới cái tủ chén.

Cái tủ này được dựng ở trong góc sâu nhất, nghiêng về hướng đông bắc của bếp. Tuy gọi nó là tủ nhưng thực chất đây chỉ là một cái kệ đơn giản được đóng lại bằng đinh, mỗi tầng đều có bày chén dĩa. Xuyên qua khe hở của đống chén dĩa này, tôi cố gắng lắm mới trông thấy có dấu cửa, dường như nó đã được xây khảm vào tường. Nếu không áp mặt vào tủ chén quan sát kỹ thì gần như sẽ không phát hiện ra được nó.

Tôi và Bàng Tử nhẹ nhàng chuyển hết đống chén dĩa xuống bàn. Chẳng bao lâu sau, Shirley Dương cũng cầm theo đèn pin mắt sói trở lại. Hai gã đàn ông chúng tôi hợp lực cùng nhau khiêng cái tủ ra cách tường với khoảng cách đủ chừng một người, Bàng Tử mệt thở hổn hển nói: "Trong cái miếu đổ nát này có bao nhiêu sư đâu mà bày chén đũa chi cho lắm vậy? Cũng có dùng gì đâu, để cho dính bụi chơi vậy đó."

Tôi nhận lấy cây đèn pin mắt sói để quan sát cửa ngầm, đồng thời đáp trả anh ta: "Nói thừa! Nhiều chén dĩa như vậy đương nhiên là có tác dụng rồi! Một là để che chắn tầm nhìn, không để người ngoài phát hiện ra cánh cửa bí mật đằng sau chiếc tủ. Còn hai là nếu ai muốn dời đi thì những đồ sành sứ dễ vỡ như thế này sẽ trở thành hồi chuông báo động tuyệt vời nhất! Tiểu Bàng à, có thế mà cũng không nghĩ ra thì anh làm sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ cách mạng đây!"

Màu của cánh cửa ngầm cũng trùng với màu bức tường, bên trên không có tay nắm cửa, nhìn cứ như là được khảm luôn vào trong bức tường! Dưới ánh chiếu của chiếc đèn pin mắt sói, bỗng dưng có cảm giác âm u hơn hẳn...

Tôi cất tiếng hỏi Bàng Tử: “Cái cửa này kín như vậy còn bị che sau lớp tủ nữa, làm sao mà cậu phát hiện ra hay vậy?”

Bàng Tử thoáng tự hào khoe khoang: “Tất cả đều là nhờ vào nhiều năm kinh nghiệm tôi thực hiện hành động cách mạng, chiến đấu ngoan cường với mẹ mình mới đạt được đấy! Lúc còn bé, tôi thường hay ăn trộm đường đỏ và táo khô của đơn vị phát cho mẹ rồi đem giấu dưới cái chén trong tủ... Cho nên lúc vừa bước vào phòng này, tôi liền theo thói quen nghề nghiệp đi lục chén dĩa, quả nhiên phát hiện ra ba cái bánh màn thầu ở dưới tầng cuối cùng của cái tủ chén đấy!"

"Rồi cửa đâu? Tôi hỏi cậu làm sao phát hiện ra cửa mà? Cậu lại trả lời tôi là nhờ trực giác nhiều năm trong nghề và phán đoán nhanh nhạy nên moi ra được ba cái bánh màn thầu à? Đồng chí Vương Khải Tuyền! Mời đồng chí nghiêm túc giải đáp vấn đề do tổ chức đưa ra!" Tôi cũng đang bụng đói cồn cào, vừa nghĩ đến việc một mình Bàng Tử lại độc chiếm cả ba cái bánh màn thầu thì lập tức liền muốn nổi cơn điên.

"Có gì đâu mà nói, giở cái chén ra thì thấy thôi!" Bàng Tử vênh mồm lên đáp.

Sau khi quan sát thật lâu, cuối cùng Shirley Dương lại bảo: "Tôi đã xem xét kỹ rồi nhưng vẫn không nhận ra là có cơ quan ở bên trong đó hay không? Hay chúng ta đi vào thử xem!"

Tôi khẽ gật đầu.

Shirley Dương lập tức lấy cây củi mà lúc nãy tôi vừa đánh trúng Bàng Tử để thọc mạnh vào cánh cửa, làm cho nó cót két mở ra, tiếp đó lại lấy chiếc đèn pin mắt sói chiếu quanh một vòng. Chỉ thấy trong căn phòng rộng khoảng 5m2 này tối om không có chút ánh sáng, trống trơn chẳng bày biện đồ đạc gì... Thật sự chỉ là một căn phòng trống không!

"Chả có gì còn bày đặt làm ra vẻ thần bí, làm tôi tưởng còn có bảo bối gì hay ho cơ!” Bàng Tử thấy trong phòng chẳng có gì liền hiện lên vẻ mặt thất vọng.

Tôi và Shirley Dương ngước mắt nhìn nhau, trong phòng chẳng có thứ gì thật sự là nằm ngoài dự kiến! Ngay vào lúc chúng tôi định tiến vào phòng để quan sát thêm thì chợt nghe có tiếng gà gáy xa xa, hóa ra là trời đã sắp sáng rồi!

Tôi và Bàng Tử vội vàng di chuyển cái tủ trở về vị trí cũ rồi nhanh tay lẹ chân chất hết đống chén dĩa lên kệ. Shirley Dương cũng hối hả xóa sạch những vết tích trên đất. Làm xong hết thảy thì cũng là lúc tiếng chuông báo trời sáng vang lên từ phía sau miếu, đám nhà sư đã sắp thức dậy lên khóa sớm rồi, chúng tôi phải tranh thủ thời gian lẻn về phòng.

Sau khi dùng bữa sáng xong, tôi viện cớ là Bàng Tử vẫn còn bị thương chưa thể cử động được nhiều nên xin ở lại thêm một đêm. Sư trụ trì lập tức đồng ý nhưng lại thấy lo cho Bàng Tử, hỏi tôi có nên đưa Bàng Tử về trung tâm y tế quận để xử lý vết thương không?

Tôi vội vàng từ chối: "Không cần đâu, thật sự là không cần đâu sư phụ. Hắn da dày thịt béo, bao nhiêu đó thì có thấm tháp gì đâu! Chẳng qua là do đường xa mệt nhọc lại còn bị hoảng hồn nên cậu ấy mới cần phải nghỉ ngơi thêm thôi! Huống chi thuốc mỡ mà ngài cho chúng tôi thật sự là thuốc quý, vừa thoa lên một cái đã đỡ đi rất nhiều rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK