Ông chú cười ha hả nói: "Cái gì mà mặt trăng với tìm vợ? Mặt trăng liên quan gì đến việc tìm vợ? Dù sao có nói tôi cũng không hiểu, mấy đứa con nít các người từ thành phố xuống toàn nói những điều khó hiểu! Lần trước đám trẻ ranh đến từ thành phố lớn kia cũng toàn hỏi những chuyện kỳ cục."
Tôi tò mò hỏi: "Còn có nhóm người từ thành phố lớn khác đến nữa à?"
Ông chú nói: "Chứ gì nữa, còn đông lắm đấy! Ít nhất cũng phải bảy tám đứa toàn dân cao lớn thô kệch. Đứa dẫn đầu nói chuyện còn bị líu lưỡi, cứ quang quác nghe chẳng rõ chuyện gì! Cái gì mà cô nương núi gì đó, ai biết đó là cái thứ gì. Tại sao người từ thành phố xuống cứ thích con gái hay con dâu như vậy nhỉ?"
Shirley Dương nhịn không được bật cười. Tôi và Bàng Tử cũng mắc cười gần chết! Thế nhưng, đám người từ thành phố xuống đó thật sự khơi gợi hứng thú từ tôi, nên tôi bèn hỏi: "Chú! Đám người đó ngoại trừ cô nương núi thì còn hỏi gì không? Bọn họ tới khi nào?"
Ông chú quất roi một cái rồi đáp: "Ôi trời, làm sao tôi biết được? Lúc bọn họ đến cũng có nói cho tôi đâu! Chỉ có mấy ngày đầu còn theo hỏi cô nương núi là gì, sau đó bảo tôi quên đi, đầu óc lớn tuổi rồi cũng không minh mẫn."
Trong lòng tôi thoáng có chút cảm giác nhóm người này nhất định không đơn giản. Nhưng tôi không chia sẻ với đồng bọn, dù sao đó cũng chỉ là trực giác của riêng mình.
Tiếp tục đi chưa được bao lâu, chiếc xe ngựa dừng lại theo tiếng "Xùy" của ông chú. Trong không khí tràn ngập mùi tanh của nước biển, bên tai cũng rì rào tiếng sóng vỗ vào bờ.
"Đến Lão Long Đầu rồi!" Ông chú chỉ về phía trước nói.
Nhìn theo cánh tay của ông chú, Trường Thành cao lớn hùng vĩ dưới ánh trăng từ từ kéo dần ra phía bờ biển. Cuối cùng chỉ còn lại một tòa thành tối đen đứng sừng sững trên biển.
Shirley Dương trả tiền xe, ba chúng tôi cùng nhau đi về phía tòa tháp. Bàng Tử cõng đồ đạc đi ở phía trước, tôi và Shirley Dương lẽo đẽo bám theo sau. Ban đêm đứng dưới chân tòa tháp ngước mắt lên nhìn mới có thể khắc sâu nhận thức, phát hiện ra tòa Trường Thành này hùng vĩ đến mức nào, khiến người khác kinh sợ. Ở đoạn cuối của Vạn Lý Trường Thành đâm ra hướng biển có một tòa tháp cao với các đầu hiên nhô lên, chạm trổ điêu khắc. Phần dưới màu gạch xám đâm thẳng xuống biển. Trên thành có treo một tấm biển viết "Trừng Hải Lâu". Ánh trăng lẳng lặng vẩy mình trên mặt biển, sóng biển gào thét đập vào trên thành lầu. Ba người chúng tôi lẳng lặng đứng dưới tháp canh nhìn một hồi, Shirley Dương nói: "Chúng ta vào trong tháp canh xem trước đi, coi chừng lại phát hiện ra điều gì!"
Dưới cổng thành quay lưng hướng ra biển có một cánh cổng, sau khi bước vào là một gian phòng, phía Tây có một cầu thang. Do niên đại quá xa xưa nên khi đạp lên cầu thang phát ra tiếng vang cọt kẹt, trong không gian yên tĩnh như thế này đặc biệt khiếp người. Bàng Tử quá liều mạng nên lần này tôi không cho cậu ta đi trước mà đổi thành tôi, còn Shirley Dương như cũ ở giữa, đi cuối cùng là Bàng Tử.
Lên tầng hai rẽ về hướng nam, đi đến đình nghỉ chân của Trừng Hải Lâu, tôi ngả người trên lan can nhìn về mặt biển xa xa, trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác hào hùng. Bàng Tử vừa định hét lên đã bị tôi nhanh chóng bịt miệng lại: “Tiểu Bàng, tôi hiểu lúc này trong cậu đang trào dâng khí thế hào hùng nhưng phải khắc chế trong cơ thể, chuyển nó thành cái địt thúi hoắc đi! Nếu không, dẫn sói tới thì phiền phức lắm!”
Bàng Tử liếc tôi rồi nói: “Hơn 5 giờ chiều rồi, trên Sơn Hải Quan này còn có ai đâu! Muộn rồi ai mà thèm ra đây đi dạo nữa chứ! Vừa rồi cảm hứng thơ ca của tôi lan tràn, đang muốn sinh ra đời một tuyệt tác thì lại bị bàn tay của cậu bóp nghẹn luôn rồi đấy!"
Lúc này, Shirley Dương ở phía sau nói: "Hai người đừng có đấu võ mồm nữa, đến đây đi! Có cầu thang đi xuống dưới này."
Nghe vậy, tôi và Bàng Tử cùng nhau qua xem. Đây là một cái cửa sập được xây ở góc tây nam lầu hai. Sau khi mở ra, để lộ một cầu thang hình xoắn ốc hướng xuống phía dưới. Trong không khí toát ra mùi khí ngạt đóng kín lâu ngày. Shirley Dương nói: "Lão Hồ à, chúng ta xuống dưới xem sao?"
Tôi đáp: "Ừm, chắc phải đi xuống xem thử thế nào! Tấm cửa sập được giấu kỹ như thế này, có lẽ bên trong sẽ có phát hiện." Nói xong, tôi lấy ngọn nến ở trong ba lô ra, buộc sợi chỉ. Sau khi châm lửa thì chậm rãi từ từ hạ ngọn nến xuống. Ngọn lửa le lói yếu dần nhưng vẫn cháy, chứng tỏ bên dưới có dưỡng khí có thể hỗ trợ hô hấp cho chúng tôi.
Tôi ra hiệu đi xuống, dẫn đầu bước chân lên cầu thang. Shirley Dương và Bàng Tử bám sát theo sau. Ánh chiếu của ba chiếc đèn pin mắt sói cùng đập lên vách tường, trắng bệch tới đáng sợ.