Hai ngày sau Shirley Dương đã về tới Bắc Kinh, khi cô ấy đẩy cửa vào thì đúng lúc tôi cùng với Bàng Tử đang thi nhau xem ai không nhịn được phải ra ngoài mua cơm. Cô ấy vừa bước vào liền đặt gia phổ của giáo sư Trần lên bàn rồi nhìn thẳng vào tôi.
Tôi cũng không còn quan tâm đến đói nữa, một phát bật dậy nhìn Shirley Dương nói: “Dương tham mưu trưởng ngàn dặm xa xôi đến cùng tôi Hồng Tứ quân sư hội họp, không kịp tiếp đón từ xa, đến thì đến còn đem quà cáp gì chứ, thiệt là, nào, lại đây, mời Dương tham mưu trưởng ngồi.” Nói xong tôi liền cầm cuốn gia phổ lên bắt đầu nghiên cứu. Shirley Dương nhìn tôi bất lực lắc đầu, rồi cùng tôi bàn luận cuốn tộc phổ.
Trên tộc phổ có ghi chú liệt kê họ tên của các nam nhân cùng với những mối quan hệ thân thích của nhà họ Trần qua các thời đại, chi tiết tỉ mỉ, nhưng lại có hai cái tên đã gây sự chú ý cho chúng tôi. Một cái là Trần Trăn, phía dưới đã bị mực đen gạch đi mất. Tên còn lại thì bị bôi đen hoàn toàn, nhìn không ra chữ gì luôn. Hai cái tên này được sắp xếp chung hàng trong tộc phổ, hai người này chắc có lẽ ngang vai ngang vế, mà nhà họ Trần trong thời này cũng chỉ có hai người này mà thôi.
Tôi đem chuyện của Đại Kim Nha mang cuốn huyện chí đến mấy ngày trước cho Shirley Dương nghe, cô ấy gật đầu nói: "Nếu như giáo sư Trần cùng với Trần Thác cùng chung một gia tộc, vậy tại sao trong tộc phổ của giáo sư Trần lại không có tên của Trần Thác? Với lại Sơn Thủy Quan không thuộc dạng rộng lớn, khả năng đồng thời tồn tại hai đại gia tộc họ Trần là rất ít. Không lẽ cái tên bị bôi đen chính là tên của Trần Thác? Nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta, nếu muốn tìm ra sự thật, có lẽ chúng ta cần phải đi khai quật thôi! Phỉ Thuý Song Triện Mai Hoa Tiên chỉ là chủ đề phụ, lão Hồ các anh đừng có mà nghĩ nhiều nhé, vật này thật sự có tồn tại hay không còn chưa xác định được. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, chuyến đi Sơn Hải Quan lần này chúng ta đi chắc rồi, không cần biết như nào cũng phải tìm cho ra vị trí đó giúp giáo sư Trần. Bây giờ cái chúng ta cần làm chính là phải nghiên cứu thật kỹ trên cuốn tộc phổ này còn manh mối nào giúp chúng ta tìm được vị trí tổ mộ nhanh nhất.”
Tôi cùng Bàng Tử vừa trao đổi bằng ánh mắt quen thuộc, rồi lại tiếp tục nghiên cứu tộc phổ cùng Shirley Dương. Bên góc phải tộc phổ có viết một dòng chữ nhỏ: “Vô lượng sơn phong tình chuyển âm, mã đề đằng không phệ thanh cấp. Thập vạn oan hồn phô trường lộ, ngọ dạ nhi hành dạ oanh đề.”
Tôi do dự nói: “Bài thơ này giống như đang miêu tả về mặt trận chiến tranh thời đó, nhưng lại có chút gượng gạo. Không lẽ đây chính là manh mối để tìm kiếm tổ mộ của nhà họ Trần? Nhưng tộc phổ không phải đời đời tương truyền cho hậu nhân trong tộc sao? Lão tổ tông nhà họ Trần sao lại phải đặt ra một câu hỏi khó cho đời sau của mình thế chứ? Đây không phải tăng thêm độ khó cho con cháu mình khó mà an táng à? Vì sao lại có người không mong hậu nhân của mình được an táng trong mộ tổ cơ chứ?”
Bàng Tử tỏ ra không đồng tình trả lời: “Cái này thì đơn giản thôi mà, chính là tổ tiên nhà họ Trần thấy sau này người an táng càng lúc càng nhiều, mỗi người chỉ còn lại một ít chỗ, vốn dĩ người quá cố vào an táng đều được ở nhà cao cửa rộng, bây giờ phải chuyển qua khu tứ hợp viện để ở thì tức nhiên người ta không nguyện ý rồi còn gì! Đây có nghĩa là bảo họ đừng có nhét người vào an tang nữa, chật đến nỗi lão tử muốn xoay người cũng không xoay được, nhưng lại ngại nói huỵch toẹt ra, chi bằng để lại một bài thơ, ai giải được thì người đó vào thế thôi.”
Tôi đưa ngón cái lên tán thưởng nói: “Cách giải thích này của Vương phó tư lệnh quả thật là xuyên suốt, chí lý và thấm thía, nó phản ánh đầy đủ bản chất tương lai và sự bí ẩn của tổ tiên nhà họ Trần, đây cũng là một phương pháp giáo dục liên quan đến ý nghĩa người mạnh mẽ thì sống, yếu đuối thì bị đào thải, thật khiến chúng tôi mở mang tầm mắt a!”
Shirley Dương nghe Bàng Tử nói xong không biết nên khóc hay nên cười, rồi quay sang nhìn tôi nói: “Lão Hồ này, chúng ta mau thu dọn hành lý ngày mai xuất phát thôi. Lần này đi chủ yếu là muốn tìm vị trí tổ mộ của giáo sư Trần, nhiệm vụ nhẹ nhàng thế chắc không cần phải đem theo đồ nghề gì đâu.”
Tôi vừa nghe xong là thấy không êm rồi, cô muốn đi tìm mộ tổ của giáo sư Trần thôi, tôi và Bàng Tử còn phải đi tìm phỉ thúy tiên nữa kìa. Nhưng mà những lời nói này tôi không thể nói trực tiếp với Shirley Dương được, nói xong chắc chắn cô ấy không đồng ý rồi, chỉ đành trấn an cô ta trước, rồi đi đến đâu hay đến đó thôi. Cho nên tôi liền vội vàng nói: “Vẫn là nên đem theo một vài món đồ nghề đi, khi cần thì có mà sử dụng, tôi thấy mộ tổ của nhà họ Trần không dễ ăn đến vậy đâu, thà đem nhiều còn hơn đem thiếu, cô nói có phải không!” Shirley Dương gật gật đầu, cũng không nói thêm gì rồi xoay người ra cửa chuẩn bị hành trang…