Nói rồi, cô ấy đưa một đầu dây băng cho tôi, còn đầu kia thì giao cho Bàng Tử, tiếp đến thì lại vẩy đều nhiên liệu lỏng lên băng. Chúng tôi lập tức hiểu ý, bèn vội vàng hỗ trợ trét đều nhiên liệu lên... Sau khi xong việc, Shirley Dương cẩn thận cuộn chúng lại. Lúc này, quả cầu lửa cuối cùng cũng đã bị dập tắt bởi lũ kiến và đường hầm lại chìm vào tối tăm.
Đàn kiến mài đao soàn soạt hành quân chỉnh tề đi về phía chúng tôi. Tiếng rào rạt lại vang lên khắp tứ phía, mạnh mẽ kích thích vào màng nhĩ của cả bọn. Bàng Tử nhanh chóng cởi áo khoác, châm lửa rồi ném về phía đàn kiến.
Phừng!
Lại một quả cầu lửa nữa dâng lên, đàn kiến lớp sau chồng lên lớp trước rủ nhau nhào về phía đó. Xem ra ngọn lửa này cũng sẽ rất nhanh bị dập tắt, chúng tôi cần phải tranh thủ thời gian đến phá vỡ đội hình.
Shirley Dương cầm chắc cuộn băng rồi la to: "Bàng Tử, tránh ra!"
Bàng Tử ứng lời, lập tức nhảy vọt sang bên.
Shirley Dương dựng thẳng cuộn băng xuống đất rồi đẩy về phía trước. Cuộn băng nhanh chóng dựa theo thế dốc của đường hầm mà vun vút lao đi, vừa lăn vừa trải dọc ra... Tôi cầm lấy bật lửa đã sớm chuẩn bị sẵn để châm lên dải dây băng vốn đã ướt đẫm nhiên liệu. Trong chớp mắt, một đầu rồng lửa phừng phực lao đi...
Đàn kiến như thường lệ lao vào biển lửa với ý đồ muốn dập tắt thứ này. Shirley Dương giải thích với hai chúng tôi: "Dải băng này dài khoảng chừng hơn 20 mét, chúng ta phải bò dọc theo nó để thoát được đến cuối đường hầm. Cũng không biết là sau đó có còn tiếp tục xuất hiện kiến nữa hay không? Mà tôi cũng không chắc là mình có thật sự bò được lên trên dải băng lửa hay không nữa?"
Bàng Tử sốt ruột nói: "Dương tham mưu trưởng! Sao cô cứ lề mề như mấy bà thím đi mua rau vậy? Thành hay bại thì chúng ta cũng đâu còn lựa chọn nào khác, cứ xông lên đi! Bàng gia tôi mạng lớn, ông trời còn chưa bảo tôi phải bỏ xác trong miệng đám rác rưởi này đâu!" Dứt lời liền hít sâu một hơi, dẫn đầu bò dọc theo dải băng cháy.
Shirley Dương bám sát theo sau, còn tôi vẫn như thường lệ là kẻ xuất phát ở cuối đoàn.
Dải băng nhỏ hẹp nên thế lửa đương nhiên cũng yếu ớt hơn nhiều, mà Bàng Tử bò dọc trên đó lại càng làm nó thêm phần hiu hắt hơn. Lũ kiến thấy vậy liền vội vàng xông lên cắn xé.
Tôi bò ở sau cuối. Đến lượt của tôi thì ngọn lửa trên dải băng đã bị dập tắt hoàn toàn. Ven đường toàn là xác kiến ăn thịt người, mỗi khi chuyển động trên đó thì lại phát ra tiếng vang răng rắc.
Nhưng chưa đi được bao xa thì lũ kiến đã tiếp tục bám lên tay chân tôi. Đau đớn toàn thân kích thích lên não bộ, tôi đau đến mức chỉ muốn lăn lộn trên đất...
Bàng Tử cũng vừa bò vừa mắng: "Con mẹ nó! Á! Cái đám rác rưởi này!"
Tuy miệng thì đang chửi nhưng tốc độ trên chân của cậu ta lại không suy giảm đi chút nào, ngược lại càng có xu hướng bò nhanh hơn!
Đột nhiên, một con kiến bu lên mặt tôi rồi hung hăng cắn vào mí mắt. Đôi mắt của tôi lập tức đau đớn đến khó nhịn, thế là buột miệng kêu la.
Shirley Dương nghe vậy liền quan tâm hỏi: “Lão Hồ, anh có sao không?”
Tôi đập chết con kiến trên mắt rồi nói: “Không sao, đừng để ý đến tôi, nhanh bò tới trước đi!”
Đôi mắt vô cùng đau đớn, tôi không thể làm gì khác hơn là đành nhắm tịt nó lại, nhanh chóng bò về phía trước.
Vô số con kiến lao tới gặm cắn cơ thể của tôi, cảm giác cứ như da thịt đang bị xé rách thành từng miếng. Loại đau đớn kịch liệt này thật sự là thống khổ nhất trên đời, thậm chí còn gấp ngàn vạn lần so với việc cơ thể bị ghim mảnh đạn. Quãng đường chỉ kéo dài khoảng hai mươi mét nhưng lại có cảm tưởng như xa tít mù khơi. Ngay khi tôi đang định bỏ cuộc thì Bàng Tử ở phía trước đã hét lên: "Cuối đường rồi! Hết dây băng rồi!"
Shirley Dương nhanh nhẹn nói: "Bàng Tử, dừng lại đi! Chúng ta xông qua đàn kiến rồi!”
Nghe Shirley Dương nói vậy, thần kinh đang căng thẳng buộc chặt của tôi lập tức được nới lỏng ra, đau nhức khắp toàn thân cũng nhanh chóng ập tới. Cảm giác cứ như da thịt trên mỗi bộ phận đều đã bị cắn xé tan nát, cả tay và chân đều đồng loạt như nhũn ra...
Shirley Dương bật đèn pin, soi về phía tôi và Bàng Tử.
Tình trạng của Bàng Tử thì chỉ có thể dùng từ thảm khốc để hình dung! Quần áo trên người đều đã bị cắn rách, lớp thịt trên cơ thể tựa như bị cối xay thịt đảo qua, đang chảy máu tươi ràn rụa... Một vài chỗ còn xuất hiện cả vết bỏng. Nơi bàn tay chính là vị trí bị cắn xé và bỏng cháy nặng nhất!
Tôi không cần xem cũng biết bản thân hiện tại thảm thương y như Bàng Tử, đã chẳng ra hình dáng người nữa rồi!
Chỉ có Shirley Dương là hoàn toàn lành lặn, ngoại trừ vài vết bỏng thì không thấy chỗ nào bị lũ kiến bâu vào cắn xé.