Bàng Tử đi chầm chậm đến gần cửa, cẩn thận kê chân lên đó rồi quay đầu nhìn tôi. Tôi hơi gật đầu. Bàng Tử đột nhiên vận sức, cửa kêu lên kẽo kẹt rồi từ từ mở ra. Mà tốc độ mở lại rất đều đặn, trông không giống là bị đá văng mà lại giống như là có cơ quan điều khiển chốt mở. Gặp tình huống này, chúng tôi chỉ biết đối mặt nhìn nhau. Bàng Tử nhún vai nói: "Mặc kệ là tại sao đi! Suốt dọc đường này thiếu gì chuyện quái lạ chứ, có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.