"Này lão Hồ, Dương tham mưu trưởng! Sao tôi cứ có cảm giác như mình đang đi phía dưới mặt nước biển vậy? Trên đầu thì lạnh run, còn có sóng vỗ rì rào nữa!" Bàng Tử ngước lên nói.
"Cậu nói không sai đâu Bàng Tử, chúng ta đi xuống dưới đáy biển rồi! Không ngờ Lão Long Đầu lại có thiết kế kỳ diệu đến như vậy. Có thể ngăn cách dòng nước biển ở bên ngoài, còn bên trong thì cho xây thành không gian trống. Xem ra, ở đây cất giữ rất nhiều bí mật!" Tôi nói.
"Đúng là rất kỳ quặc, chúng ta nên cẩn thận thì hơn!" Shirley Dương nói với chúng tôi.
Chúng tôi vừa đi vừa cẩn thận quan sát bốn phía, sợ lại chạm đến cơ quan nào không nên chạm phải. Nhưng giống như lo lắng quá dư thừa, chúng tôi đi chẳng bao lâu đã trông thấy một cánh cửa nơi cuối đường hầm. Cánh cửa này trông giống như được làm bằng sắt, bởi vì hoàn cảnh ẩm thấp xung quanh nên đã bị rỉ sét đi nhiều. Chúng tôi đi tới cánh cửa dạng xếp, thấy nó cao ba mét, rộng cỡ hai mét. Trực giác nói với tôi rằng, ở phía sau tấm cửa này rất có thể có thứ mà chúng tôi cần tìm.
"Mụ nội nó, sao tự nhiên ở đây lại có cửa vậy? Còn dơ đến như vậy nữa? Tôi cảm thấy đằng sau cửa nhất định có bí mật không thể cho người khác biết ha! Bàng gia tôi đây lượn nhiều vòng trong cái Trừng Hải Lâu đáng chết này rồi, rốt cuộc cũng tìm được đích đến. Tôi đoán bên trong nhất định chất đầy núi vàng núi bạc! Lát nữa tiến vào, không ai được giành với tôi! Tất cả mọi thứ bên trong đều là đồ của Bàng gia này! Bằng không thì thật có lỗi với cái quỷ đả tường chết tiệt gì đó, teo hết mười cân của tôi rồi!" Bàng Tử vừa nói vừa muốn đá chân mở cánh cửa.
"Ấy đừng, đừng! Bàng Tử à, giơ chân lưu tình nhe! Chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn! Phải bàn bạc kỹ hơn nữa! Thứ nhất là cậu có biết bên trong có chứa thứ gì không? Có ám khí thì biết xử lý thế nào? Lỡ như cậu mù mờ làm vèo vèo... bay ra mũi tên thì chẳng phải khiến tôi và Shirley Dương bị biến thành con nhím à?"
"Ê! Ê! Ê! Cẩn thận cái mồm cái miệng đó nha! Cậu coi Bàng gia tôi đây thành người như thế nào vậy hả? Nhắc đến đồng chí Vương Khải Tuyền này thì ai mà không phải khen dũng cảm có mưu, gặp chuyện sóng to gió lớn vẫn vững tay chèo à? Sao có thể vì mấy cái chuyện mắc kẽ răng này mà vướng chân được chứ? Cho dù mấy người muốn tôi đá, tôi cũng không đá. Vừa nãy tôi nhấc chân là vì đi nhiều mỏi quá, muốn giơ lên thả lỏng thôi." Bàng Tử tim không hoảng, mặt không đỏ thốt ra những lời này.
"Được rồi đồng chí Vương Khải Tuyền! Tôi biết ngài là đại nhân vật trải qua sóng to gió lớn, mời ngài đứng qua một bên đi, để kẻ tiểu nhân như tôi đây quan sát cánh cửa đã!" Tôi vừa nói vừa cẩn thận thò lại gần cánh cửa.
Chỉ là một cánh cửa sắt bình thường nhưng làm sao để mở nó ra đây? Tôi quyết định kéo nó thử, xem có thể dùng sức để mở ra không? Tôi quay đầu, ý bảo bọn họ lùi ra sau. Bởi vì tôi muốn mở cửa nhưng lại sợ va chạm đến cơ quan, làm bị thương bọn họ. Mặt khác, bọn họ đứng ở phía sau càng khiến tôi không thể hoạt động linh hoạt.
Shirley Dương và Bàng Tử hiểu ý liền lùi ra mấy mét. Thấy bọn họ đã rời khỏi phạm vi nguy hiểm, tôi liền giơ tay kéo cửa. Nhưng chưa kịp kéo đã nghe Shirley Dương ở phía sau gọi: "Lão Hồ, đón!"
Tôi quay đầu nhìn, phát hiện Shirley Dương đã ném cho tôi bộ găng tay bảo hộ bằng nhựa . Tôi hiểu ý bèn mang găng tay vào, giơ tay lên kéo cửa. Nhưng cho dù tôi có cố sức như thế nào thì cánh cửa vẫn không hề suy suyển.
Tôi quan sát thử cấu tạo của nó, nhìn cũng không phải loại quá dày và nặng bèn lấy cây dao nhỏ từ trong ba lô ra, bắt đầu cạy rỉ sắt ở trong khe cửa. Chẳng bao lâu sau, toàn bộ chỗ rỉ sắt có thể cạo đều bị tôi cạo sạch. Tôi đeo lại găng tay, dốc hết sức nắm chặt cánh cửa sắt... "Két!" Cánh cửa cứ thế bị tôi kéo ra.
Lúc cửa sắt bị kéo ra, tôi duy trì cảnh giác cao độ. Chỉ sợ sẽ vô tình khởi động cơ quan đẩy cả bọn lâm vào hiểm cảnh. Nhưng rất may là không có phát sinh chuyện gì khác thường!
Tôi dùng hết sức kéo hết cánh cửa ra. Lập tức, một con đường đen sì mãnh liệt tanh hôi mùi nước biển xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi. Shirley Dương và Bàng Tử thấy không có gì nguy hiểm thì cũng mò đến. Chúng tôi chiếu đèn pin vào động thử, thấy bên trong thế mà lại là một cầu tàu nho nhỏ chật hẹp.
Hai bên cầu tàu tanh mặn mùi nước biển. Chúng tôi chiếu đèn pin qua, thấy cầu tàu dài ước chừng năm trăm mét, ở đầu khác cũng là một cánh cửa.
"Con mẹ nó, rốt cuộc chỗ này là cấu tạo kiểu chó gì vậy? Sao mà cứ một cửa nối tiếp một cửa hoài vậy? Rốt cuộc là kẻ nào xây cái kiểu tào lao thế này hả! Đi hoài, đi hoài, Bàng gia tôi đây cũng phát mệt!" Bàng Tử vừa chửi vừa nói.
"Tiểu Bàng, kiên trì chính là thắng lợi. Lúc nãy ai thề thốt dữ lắm mà, quyết không bỏ dở nửa chừng. Sao bây giờ lại..."
"Phì! Tôi chỉ nói mệt mỏi chứ có bảo bỏ dở nửa chừng đâu! Bàn gia tôi là người nói lời mà không giữ lấy lời hay sao?" Bàng Tử vừa nói vừa đi tới trước, thoáng chốc đã lên tới cầu tàu rồi lại dọc theo cầu tàu tiếp tục đi tới. Tôi và Shirley Dương cũng bám gót theo sau. Cả bọn cứ đi, đột nhiên Bàng Tử lảo đảo té lăn quay.