“Nhưng mà... Có một chuyện rất khó hiểu!" Shirley Dương thắc mắc.
"Chuyện gì khó hiểu? Nói ra nghe thử xem!" Tôi nói.
"Lão Hồ! Bàng Tử! Hai người nhìn xem trên quyển trục này. Nơi này..." Shirley Dương vừa nói vừa chỉ cho chúng tôi xem. Trên áng văn chương đã bị người ta khoanh tròn bốn chữ "Dương", "Thanh", "Quan", "Tam". Mà chữ "Dương" còn bị khoanh không giống mấy chữ khác, nó là bị khoanh hai vòng trong khi mấy chữ khác thì chỉ khoanh một vòng. Rốt cuộc đây là thế nào? Tại sao chúng lại được khoanh tròn? Trực giác mách bảo với tôi rằng, mấy chữ này nhất định đại diện cho thứ gì đó!
Tôi âm thầm rà soát lại những gì đã trải qua ở Sơn Hải Quan trong hai ngày này. Bất chợt linh quang chợt lóe, tôi lập tức nhớ ra, nếu sắp xếp ba chữ "Thanh", "Quan", "Tam" lại thì chẳng phải đó chính là đạo quán nổi danh ở Sơn Hải Quan sao? Tam Thanh Quan đó! Manh mối này chắc chắn ám chỉ đầu mối tiếp theo đang nằm ở Tam Thanh Quan!
Tôi kích động thông báo với cả bọn, ai nấy cũng đều đồng ý. Nhưng đến đây, vấn đề được đặt ra là chữ Dương bị khoanh hai vòng rốt cuộc có ý ám chỉ điều gì? Được rồi, cái chữ này giữ lại đi! Chờ chúng tôi đến Tam Thanh Quan xem xong thì ngọn nguồn có thể sẽ được giải quyết rất dễ dàng.
Tôi hối hả nói với đồng bạn: "Chúng ta bây giờ đi Tam Thanh Quan, hướng tới mục tiêu kế tiếp!"
Nhưng Bàng Tử và Shirley Dương lại có vẻ yểu xìu uể oải. Tôi chẳng hiểu ra sao hỏi: "Hai người bị làm sao vậy? Chẳng lẽ phát hiện được manh mối rồi mà vẫn không vui sao?"
"Lão Hồ! Nước biển tràn vào đầu của cậu hết rồi hả? Tuy rằng phát hiện ra manh mối thì rất vui nhưng chúng ta bị nhốt ở trong này rồi, làm sao ra đây?" Bàng Tử đáp trả.
Tôi bất chợt như bừng tỉnh. Hoá ra, tôi vẫn luôn đắm chìm trong hưng phấn và vui sướng vì phát hiện ra đáp án mà quên mất việc cả bọn đã bị nhốt ở đây!
Tôi nhanh chóng di dời suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại, rồi lại nhìn quanh phòng... Căn phòng này rất nhỏ, có bày kệ sách, cái bàn, giường... Chi tiết càng lúc càng nhỏ. Tôi đi quanh phòng, cảm giác không có chỗ nào đáng nghi. Nhìn bộ dáng thì cũng không giống như có cơ quan, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chỉ có điều, trực giác mách với tôi rằng trong căn phòng này có đường khác để ra ngoài. Không thể nào chỉ có một lối thoát duy nhất là phía bên cầu tàu được, nhưng rốt cuộc là nó nằm ở đâu?
Tôi ngồi lên giường cẩn thận ngẫm nghĩ. Shirley Dương và Bàng Tử cũng hoặc đứng hoặc ngồi, lặng lẽ suy nghĩ biện pháp. Trong căn phòng nhỏ hiếm khi xuất hiện yên tĩnh. Nhưng đúng vào lúc này, khi trong phòng đang yên tĩnh đến cực độ, tôi đột nhiên nghe được âm thanh "Phù! Phù!" vô cùng nhỏ. Nếu không lắng nghe kỹ thì sẽ chẳng nghe ra là cái gì, thật giống như có người đang thủ thỉ bên tai.
"Shirley Dương! Bàng Tử! Nghe thử đi! Nghe thử! Mấy người có nghe được gì không?" Tôi hỏi.
"Nghe được cái gì?" Bàng Tử hỏi ngược lại.
"Đừng nói chuyện, im lặng nghe!"
Trong phòng lập tức im lặng như tờ, ai cũng không lên tiếng.
"Phù... Phù..."
"Tôi nghe rồi! Tôi nghe có tiếng rồi!" Bàng Tử la lên: "Nhưng mà đây là tiếng gì?"
"Cái này... là tiếng gió! Có gió, chứng minh bên trong phòng có chỗ liên thông với bên ngoài." Tôi vui sướng nói.
"Ha ha ha! Chúng ta có thể thoát ra ngoài rồi!" Bàng Tử cũng vui vẻ quát to.
"Được rồi, được rồi Bàng Tử! Chúng ta không nên vui mừng quá sớm, cùng nhau tìm xem nó truyền tới từ đâu, tìm ra rồi thì mới có thể phát hiện được lối ra."
Chúng tôi chia nhau ra tìm, bởi vì âm thanh không khí lưu chuyển quá yếu nên ai cũng không dám phát ra tiếng động. Cẩn thận nghe một hồi, cả ba liền không hẹn mà gặp tụ họp bên cạnh cái bàn. Âm thanh này giống như là từ trên nóc phòng chỗ mặt bàn truyền tới. Vì để xác nhận chắc chắn hơn, tôi đặt cái ghế lên bàn, sau đó nhảy lên bàn, đứng ở trên ghế để kiểm tra nóc phòng. Tôi vừa đứng lên, lập tức cảm nhận được âm thanh phù phù vang lên bên tai, thoáng có chút gió thổi phất vào mặt tôi. Luồng gió này như thổi trực tiếp vào trong tim tôi, quét sạch những ưu buồn chướng ngại trước đó. Tôi như chưa từng được thoải mái như vậy!
Tôi lập tức nói với bọn họ, nơi này có gió truyền đến. Cả hai đều rất hào hứng, nhưng vui đến cỡ nào thì vẫn phải tìm biện pháp để đi ra.
Tôi tìm đến nơi phát ra ngọn gió. Nhắc đến thì, phải nâng cái nóc phòng này lên! Nhưng bởi vì nó nằm ngay bên dưới trường thành của lão Long Đầu cho nên về cấu tạo, cơ bản là do những hòn đá của trường thành xếp chồng lên nhau. Tôi đẩy hai viên đá xung quanh khe hở lên nhưng nó đều không nhúc nhích, mãi đến khi đẩy viên đá thứ ba lên thì nó mới nhô ra, chứng tỏ bên trên còn trống! Tôi nhanh chóng đẩy hết sức cho nó lồi lên.
Ngay vào thời khắc hòn đá bị đẩy lên kia, gió và mùi biển cả đặc biệt xộc tới. Phía trên quả nhiên trống rỗng, là một lối đi thẳng tắp, dọc theo đó là thang đá dùng để leo lên.
Tôi nhanh chân thuận theo ghế leo xuống kể lại cho Bàng Tử và Shirley Dương. Cả hai đều vô cùng vui mừng. Lúc đầu còn tưởng rằng sẽ bị mắc kẹt chết ở nơi đây, rốt cuộc chẳng những tìm được đầu mối tiếp theo mà còn phát hiện ra con đường trở về từ cõi chết. Thật sự là tìm đường sống trong cái chết nha!