"Lão Hồ! Con mẹ nó, có cơ quan! Chúng ta rút lui thôi!" Bàng tử la lên.
Chúng tôi cùng nhìn phía chân Bàng Tử, phát hiện hòn đá dưới chân cậu ta đang thụt xuống dần. Đến cuối cùng, chỉ nghe " Phanh!", tấm cửa sắt phía sau chúng tôi đóng lại. Đúng thật là càng cẩn thận thì càng sinh thêm chuyện mà!
Tôi và Shirley Dương chạy tới đỡ Bàng Tử dậy, chuẩn bị quay về cánh cửa sắt, nghĩ biện pháp để cố gắng mở ra.
"Lão Hồ! Shirley Dương! Nhìn kìa! Nước biển xung quanh cầu tàu hình như đang dâng lên!" Bàng Tử kêu la.
Tôi và Shirley Dương nghe vậy liền nhanh chóng nhìn xuống, quả nhiên thấy nước biển đang sôi trào, giống như nổi điên sủi bọt cuồn cuộn dâng lên trên. Chúng tôi vội vàng quay trở về đường cũ. Nhưng cho dù đang chạy thì dưới chân tôi vẫn bị hẫng xuống, một tảng đá khác thụt lún. Đoạn cầu tàu dẫn đến cánh cửa sắt lập tức đổ sụp.
"Địt mẹ nó! Lại giẫm trúng cơ quan rồi!" Tôi kêu lên. Sao lại thế này? Vừa rồi đi tới có giẫm lên cơ quan đâu? Chẳng lẽ là cơ quan này phải đợi cơ quan chỗ Bàng Tử khởi động trước thì nó mới khởi động được?
A, tôi hiểu rồi! Đây là một cái cơ quan dồn người ta vào con đường chết. Nếu như Bàng Tử không giẫm lên cơ quan thì cánh cửa sắt sẽ không đóng lại. Mà nếu cánh cửa sắt không đóng lại thì cho dù trước đó tôi có giẫm phải cơ quan này thì cũng sẽ không bị gì. Bởi vì cho dù nửa đoạn cầu tàu cũ có bị sụp thì chúng tôi vẫn có thể bước vào cánh cửa sắt, như vậy thì nó vô dụng rồi! Nếu như tôi không đoán sai thì hướng kia cũng sẽ có một cơ quan đồng dạng với cái cơ quan mà tôi đang giẫm lên này, để bên kia cầu tàu cũng bị sụp đổ mất. Như vậy liền có thể đảm bảo cho dù chúng tôi có chạy hướng nào thì đều không thể trốn thoát được cái bẫy. Thật là tính toán kỹ lưỡng quá, lơ là liền có thể phải chôn thân ở đây!
Bên này khẳng định không qua được, chúng tôi chỉ đành phải chạy theo hướng khác. Thừa dịp nước biển còn chưa dâng đến vị trí nguy hiểm, tôi kêu Shirley Dương và Bàng Tử chạy dọc theo hai bên mạn sườn của cầu tàu, tuyệt đối không chạy ở giữa. Ở giữa chắc chắn vẫn còn có cơ quan!
Chúng tôi cứ như thế bám dọc theo mạn sườn của cầu tàu, chạy vội tới một cánh cửa khác. Cánh cửa này là một cánh cửa phổ thông làm từ đá trắng, không có tay cầm cũng như bất cứ đồ trang trí gì. Hiện tại cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ bên trong có cơ quan gì không, tình hình khẩn cấp, đang ngàn cân treo sợi tóc rồi!
"Bàng Tử! Chúng ta hợp sức đẩy nó ra đi, nhanh!" Tôi kêu Bàng Tử.
Bàng Tử vội vàng chạy tới, cùng tôi đặt tay lên cánh cửa đá này. Cánh cửa đá rõ ràng nặng hơn nhiều so với tấm cửa sắt kia. Chúng tôi dốc hết sức bú sữa mẹ mới chậm rãi mở ra được một khe cửa nhỏ. Tôi thấy có hi vọng bèn vội vàng gọi Shirley Dương tới giúp đỡ chung.
Con người tại thời khắc nguy cấp mới kích phát được tiềm năng vô hạn. Nước biển đã dâng tới dưới chân, chúng tôi rốt cuộc cũng đẩy được nó ra, vừa đủ cho một người chen vào. Cả bọn để Shirley Dương đi vào trước, sau đó là đến lượt Bàng Tử. Cái thân hình béo ục ịch của cậu ta khi tiến vào còn phải tốn chút sức, vừa mới tiến vào một nửa cơ thể thì nửa khác đã kẹt ở bên ngoài. Thấy nước đã sắp lên tới bắp đùi, Shirley Dương cũng đã ở bên trong. Tôi cái khó ló cái khôn, đặt chân lên chiếc mông to của Bàng Tử, cố sức đạp cho cậu ta tiến vào. Sau khi cậu ta tiến vào, tôi cũng vội vàng lách người vào theo. Lúc này nước đã từ khe cửa tràn vào bên trong không ít. Chúng tôi không dám lơ là, lại tranh thủ thời gian hợp sức đẩy kín nó lại.
Đợi đến khi cánh cửa đá triệt để bị đóng lại, chúng ta mới có thể thả lỏng tinh thần. Con người tại thời khắc nguy hiểm có thể kích phát vô hạn tiềm năng, nhưng nguy hiểm qua đi, trạng thái tinh thần một khi được thả lỏng thì cảm giác mệt nhọc sẽ như thể núi đè người. Bọn tôi bây giờ chính là như vậy đấy!
Trên mặt đất vẫn còn tích tụ một tầng nước biển vừa rồi đã để lọt vào. Ba người chúng tôi không thèm quan tâm, chỉ dựa lưng vào nhau, ngồi bệt trên đất.
"Chúng ta tai qua nạn khỏi rồi! Thật là nguy hiểm quá!" Tôi vừa thở phì phò vừa nói.
"Cuối cùng là ai thiết kế ra cơ quan này vậy? Tính toán từng bước cẩn thận, đây chẳng phải là muốn dồn người ta vào chỗ chết hay sao? Chẳng lẽ trong này có bí mật gì không thể cho ai biết? Lão Long Đầu đã đứng lặng ở Sơn Hải Quan nhiều năm, trước đó chưa từng có người phát giác ra bí mật." Shirley Dương nói.
"Mụ nội nó, mệt chết! Sớm biết thì đã thấy liền rụt tay, không cần phải nói cái gì mà quyết không bỏ dở nửa chừng! Đây chẳng phải là tự mình vả miệng mình sao, thiếu chút té sấp mặt luôn rồi!" Bàng Tử nói.
"Tôi cảm thấy, cơ quan này được thiết kế đến kín kẽ như vậy, khẳng định là có dụng ý của nó. Mọi ngươi ngẫm lại xem, ai sẽ dùng cơ quan kín đáo như vậy để bảo vệ thứ không có giá trị chứ? Từng bước đều muốn dồn kẻ tự tiện xông vào đây đến chỗ chết? Cho nên mới nói, thứ mà chúng ta muốn tìm nếu không phải là vàng bạc châu báu thì cũng là một bí mật kinh thiên động địa."