Shirley Dương và Bàng Tử nghe vậy thì không hé răng nói lời nào. Shirley Dương nhận hàng xong liền nói với Răng Vàng: "Anh Kim, đúng lúc anh đến, suy nghĩ gợi ý tiếp theo giúp chúng tôi đi! Ngẫm xem manh mối này rốt cuộc ở nơi nào!" Dứt lời, cô lấy ra bản đồ, chỉ rõ bài thơ và hướng chỉ của bức tượng đầu chó thân người nằm ở hướng nào.
Răng Vàng trầm ngâm sau đó nói: "Mấy cô cậu, ngại quá... Nói một câu không xuôi tai, tôi cho rằng manh mối rất rõ ràng."
Cả ba đều sốc khi nghe được điều này. Răng Vàng tiếp tục nói: "Trước đó, phân tích của Hồ gia là rất đúng. Phải tập trung vào các tòa kiến trúc lớn, dễ bảo tồn, loại đó mới đảm bảo được sự tồn tại lâu dài của các đầu mối. Mà nhìn chung, kiến trúc trước đời nhà Minh dọc theo tuyến đường bộ năm mươi bốn độ Đông Nam không có nhiều. Trừ bỏ Trường Thành, Tam Thanh Quan, miếu Mạnh Khương Nữ thì không còn gì khác. Câu thơ thứ ba "Thập vạn oan hồn phô trường lộ", rõ ràng là đang ám chỉ đến Vạn Lý Trường Thành. Thời Tần vì để chống địch ngoại bang, có lời đồn nói rằng trăm vạn dân chúng đã đến xây dựng Trường Thành này, chôn vùi xương cốt người chết chất đầy bên trong đó. Mặc dù Trường Thành ở Sơn Hải Quan là đời nhà Minh, nhưng vẫn có ý giống nhau."
Lời nói của Răng Vàng như mở mang tâm trí cho cả bọn, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng manh mối tiếp theo ở ngay trong Trường Thành. Bàng Tử bắt tay với Răng Vàng rồi nói: "Lão Kim! Xứng đáng là kỳ tài của Phan Gia Viên nha! Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Mỗi lần trông thấy cậu đưa ra dẫn chứng phong phú hùng hồn thì tôi lại hận bản thân quá đơn thuần, ngu dốt nhe!"
Tôi vội vàng cắt đứt câu chuyện: "Thôi đi Tiểu Bàn! Cậu ngu dốt thì có thật chứ đừng bôi nhọ chữ "đơn thuần"! Kiểu ăn no rửng mỡ như cậu làm thế quái nào lôi kéo với chữ đơn thuần? Có điều này lão Kim, phân tích của cậu thật sự vô cùng ăn khớp. Tôi phục!"
Răng Vàng cười nói: "Đâu có đâu! Ba vị đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tôi cũng chỉ suy đoán linh tinh, ăn nói bừa bãi thôi!"
Shirley Dương cúi đầu quơ tay trên bản đồ, nói: “Kim đại ca! Theo như phân tích này, vị trí của manh mối tiếp theo hẳn phải là giao điểm của Trường Thành và tuyến đường 45 độ phía đông nam. Chính là ở đây!” Dứt lời, cô liền trượt ngón tay dọc theo vạch đỏ rồi dừng lại ở một địa điểm. "Đây, Lão Long Đầu."
Ba chúng tôi cúi đầu nhìn, phát hiện lão long đầu nằm ở phía bờ biển, là chỗ Trường Thành cắm xuống biển. Shirley Dương nói: "Tiêu rồi! Manh mối rất có khả năng ở dưới biển, chúng ta không có bình dưỡng khí thì thật sự rất bất tiện!"
Tôi trầm ngâm nói: "Trước mắt, chỉ sợ muốn tìm mấy cái bình dưỡng khí cũng không được, về Bắc Kinh lấy thêm thì quá mất thời gian. Hay là chúng ta cứ tới Lão Long Đầu xem thử, có lẽ manh mối không nằm ở trong nước."
Bàng Tử nói: "Nếu đã lấy được hàng, vị trí cũng đã tìm được thì chúng ta còn chờ cái gì, buổi tối nay đi liền đi! Bàng gia tôi cũng muốn xem thử nhà họ Trần này có thể bày trò gì?"
Tôi nói với Răng Vàng: "Lão Kim, cảm ơn cậu đã đưa hàng đến đây. Nếu không có việc gì thì chiều nay trở về đi, việc buôn bán bên Phan Gia viên cũng không nên để lỡ."
Răng Vàng nói: "Hồ gia, hay là tôi ở đây đợi mọi người, lỡ có gì cần cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. So với tình nghĩa giữa chúng ta thì việc buôn bán ở Phan Gia viên chỉ nhỏ như con muỗi."
Tôi phất tay nói: "Không sao đâu, anh về trước đi. Nói thật, chuyện tìm kiếm quần mộ của nhà họ Trần khó khăn hơn nhiều so với chúng tôi dự kiến. Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, chẳng ai biết được! Anh chờ ở đây cũng chỉ là lo lắng hãi hùng, tốt hơn hết vẫn nên quay về Phan Gia viên thu xếp hậu cần cho chúng tôi. Vừa có tin, chúng tôi sẽ lập tức thông báo tới."
Thấy tôi cương quyết như vậy, Răng Vàng cũng không nói gì nữa. Cả đám ăn cơm trưa rồi tiễn Răng Vàng ra về, sau đó quay trở lại khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng đợi chạng vạng tối mới đến Lão Long Đầu. Khó khăn lắm mới chờ tới sắc trời lờ mờ, chúng tôi đi đến chỗ xe ngựa đã hẹn trước lúc trưa, xuất phát chạy đến Lão Long Đầu.
Trời còn chưa tối hẳn mà người đi đường đã thưa thớt hơn nhiều. Càng tới gần bờ biển thì đường càng vắng, chờ đến khi chúng tôi vội vã đến Lão Long Đầu thì trời đã tối đen, trên đường không còn một ai nữa. Người đánh xe quay đầu lại hỏi: "Mấy cô cậu trẻ, trời tối thế này các cậu đến Lão Long Đầu làm gì hả? Chỗ đó tuy rằng phong cảnh đẹp nhưng mà tối thui rồi không thấy gì đâu, cẩn thận coi chừng lại ngã xuống biển đấy!"
Shirley Dương đáp: "Ông chú! Chúng cháu ở viện Khoa học Tự nhiên, chủ yếu là muốn ghi chép mối liên hệ giữa chu kỳ biến hóa của mặt trăng và thủy triều, cho nên nhất định phải ra bờ biển vào ban đêm. Cảm ơn ông chú đã quan tâm!"