“Đây là điều không thể biết trước được. Gã đó chắc chắn nghĩ rằng chúng ta không thể thoát ra ngoài. Nếu không thì khi chúng ta trở về đây, gã đã ra tay rồi. Cho nên tôi nghĩ, gã thần bí ấy đã đi rồi, chúng ta có muốn tìm cũng tìm không được. Điều duy nhất chúng ta cần làm bây giờ là nhanh chóng tìm ra manh mối cần thiết, rồi từ manh mối ấy tìm ra người bí ẩn là ai!" Tôi nói.
"Mụ nội nó, lại có người gài bẫy chúng ta à? Đợi Bàng gia ta phát hiện ra, không trói nó lại quất tới kêu cha gọi mẹ thì thôi đó!" Lão Bàng tức giận nói.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh lên đường đi. Nếu gã đó không yên tâm quay về thì cả bọn lại lành ít dữ nhiều nữa." Shirley Dương nói.
Ba người chúng tôi lại lần nữa tiến vào các căn phòng kia. Dựa theo nguyên lý của quỷ đả tường để chuyển từng phòng theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ. Khi xoay đến căn phòng cuối cùng thì đột nhiên cả bọn phát hiện có một cánh cửa nhỏ hơn bên cạnh cánh cửa mà chúng tôi đã đi qua trước đó. Cánh cửa này chắc chắn là của căn phòng ẩn được điều khiển bởi cơ quan vừa rồi.
Chúng tôi lần lượt bước vào cánh cửa. Thứ xuất hiện trước mắt là một gian phòng nho nhỏ, trên vách tường lại xuất hiện một cánh cửa nữa rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể ngồi xổm đi vào, giống như là cái lỗ chó. Chúng tôi muốn xem thử, cái lỗ chó này dẫn hướng đến nơi nào.
Đang đi tới đó thì đột nhiên, "Vù! Vù! Vù!"... Ba mũi tên nhọn bắn về phía chúng tôi. Cả bọn giật mình, vội nhào về phía bên cạnh để trốn thoát.
Tôi và Shirley Dương đều thuộc tạng người khá nhanh nhẹn nên chỉ té lăn quay dính đầy bụi. Còn Bàng Tử thì bởi vì béo ục ịch nên không di chuyển tốt, ngã đến miệng dính đất như chó ăn phân. Nhìn muốn chết cười!
"Trong này có cơ quan, lúc nãy tôi vừa giẫm phải! Mẹ nó thật, sao chơi tên không vậy? Ngoài nó ra không còn thứ khác nữa à?" Bàng Tử tức giận nói.
Hoá ra căn phòng này bỏ trống chính là để dẫn dụ người khác giẫm phải cơ quan. Thật sự là hữu kinh vô hiểm, suýt chút nữa cả bọn đã bị trúng mũi tên rồi! Mà đầu mũi tên còn dính chất nhờn màu đen, khẳng định là đã được tẩm chất độc có thể giết chết chúng tôi.
Chúng tôi hiện tại quỳ rạp trên đất không dám động đậy, sợ vừa nhúc nhích lại phát động cơ quan. Chúng tôi cứ thế bò tới, chậm rãi bò về phía cửa động. Tuy rằng khoảng cách không quá xa nhưng cứ như cả bọn đã bò mất mấy thế kỷ, mồ hôi lạnh chảy tuôn đầm đìa. Shirley Dương bò tới trước rồi đi vào, tôi và Bàng Tử cũng bám sát theo sau.
Sau khi đi vào rồi mới phát hiện cái động này là một đường đi hẹp và dài, khác hoàn toàn so với cảm giác bí bách trong căn phòng ngoài kia. Từ lúc vừa bước vào cửa, trước mặt liền có gió nhẹ thổi tới, mang theo mùi nước biển nồng nặc.
May mà không ai trong chúng tôi bị thương, chỉ là vì tìm kiếm qua lại nên có hơi mệt nhọc. Nhưng cả bọn đều hiểu rằng bây giờ còn chưa phải lúc để nghỉ ngơi. Vừa bước vào cửa đã đụng phải quỷ đả tường, ai biết sau này còn có cơ quan nào khác chờ đón hay không? Chúng tôi phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Trải qua cuộc phá trận mệt nhọc vừa rồi, lại thêm nguy hiểm mũi tên độc, cả bọn đều có hơi buồn ngủ. Để cổ vũ tinh thần của Bàng Tử và Shirley Dương, tôi nói: "Tiểu đội mô kim Hồ, Bàng, Dương của chúng ta lại lần nữa tụ hội thành công, chứng minh khó khăn gì cũng không thể làm khó chúng ta được. Tất cả những kẻ phản động đều là hổ giấy! Câu này của ông Mao là vô cùng toàn diện, không hổ là vĩ nhân a! Kết luận vô cùng chí lý! Bây giờ chiến thắng đã ở ngay trước mắt, chúng ta phải nỗ lực bền bỉ, tiếp tục tiến tới thôi! Cố lên nào các đồng chí! Nếu nhiệm vụ lần này thành công, chúng ta sẽ được hồi báo lại vô cùng phong phú đấy!"
Bàng Tử và Shirley Dương nhìn tôi cười khổ. Quả thật, nhiệm vụ lần này gian khó hơn rất nhiều, nhưng phần thưởng cũng sẽ lớn hơn.
"Lão Hồ, cậu không cần phải động viên, trong lòng chúng tôi đều hiểu. Đến đâu thì hay tới đó đi, đã làm đến mức này rồi sao có thể bỏ cuộc nửa chừng. Ai bỏ cuộc cũng được, chỉ có Bàng gia tôi đây là quyết không từ bỏ dễ dàng." Bàng Tử nói.
“Chúng ta đương nhiên là muốn tiến thoái cùng nhau, chia sẻ khó khăn. Lão Hồ, Bàng Tử! Hai người nếu nghĩ có đồ ngon không cho tôi theo là chuyện không có khả năng." Shirley Dương dứt khoát nói.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất xúc động. Kẻ phàm phu tục tử như tôi không có núi tiền, không có quyền lực để tung hoành khắp bốn biển, còn làm cái nghề không đứng đắn này. Vậy mà lại có thể được đối xử chân thành, có bạn cùng vào sinh ra tử... Trong lòng bỗng như nghẹn những lời khó nói, lại giống như có một dòng nước ấm chảy qua rửa sạch tất cả mệt mỏi trước đó. "Được rồi! Nếu mọi người đều nhất trí vậy thì việc này không nên chậm trễ, đi tìm đầu mối tiếp theo thôi!"