“Có phải trong miệng nó đều là dầu không?” Tôi hỏi Shirley Dương.
"Ừ, nhưng mà gần hết rồi! Bên trong miệng vẫn còn dấu vết của tim đèn nhưng mà bị mục nát gần hết rồi, chắc mấy cái này đều là đèn hình người." Shirley Dương đáp.
Tôi nói: “Đúng là đèn, nhưng không phải là đèn hình người mà là người đèn!"
“Người đèn hả?!!” Shirley Dương và Bàng Tử kinh ngạc quay đầu.
"Ý là sao?" Bàng Tử hỏi.
“Nếu như tôi không lầm thì những chiếc đèn hình người này đều là được chế tạo từ người thật.”
Bàng Tử nghe vậy liền làm động tác nôn ọe, nhưng lại không nén nổi sự tò mò tới gần để quan sát kỹ hơn.
"Mấy cái đèn hình người này chắc đã được sử dụng một loại phương pháp nào đó để biến người sống thành chết tươi rồi đem họ đi phơi khô, sau đó lại thoa thuốc chống phân hủy lên làm thành xác ướp. Tiếp đó lại nấu nhừ mớ nội tạng trong bụng họ để chế thành dầu xác, rót ngược vào trong cơ thể. Cuối cùng là hoàn thành đặt tim đèn vào thì có thể đốt lửa thắp sáng lên rồi. Thứ dầu xác này có thể cháy rất lâu, mặc dù còn chưa đạt đến trình độ vạn năm không tắt như dầu xác của người cá ở dưới đáy biển sâu, nhưng tối thiểu thì thắp vài trăm năm cũng không thành vấn đề gì!” Tôi chậm rãi giải thích.
“Có điều... Người xuất gia lấy từ bi làm đầu, nghiêm cấm sát sinh nhưng ngôi miếu Tẩy Trần này lại sử dụng người sống làm đèn, thật là quá tàn ác! Đi ngược lại với giáo lý nhà Phật rồi!” Shirley Dương không nhịn được lắc đầu thở dài.
Bàng Tử lấy cây dao nhảy dù cắt nhẹ qua cánh tay của chiếc đèn hình người. Tuy rằng thứ này được chế tạo từ thân thể máu thịt có thật nhưng do đã thoa thuốc chống phân hủy, lại có khả năng rất cao từng được gia công xử lý đặc biệt nên khi chạm vào có cảm giác cứng rắn như đá. Bởi thế nên, cho dù mũi dao nhảy dù vô cùng sắc nhọn nhưng cũng khiến Bàng Tử phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới cắt ra được một miếng nhỏ, sau đó ghim mũi dao vào, giơ lên để quan sát kỹ càng hơn. Cuối cùng, cậu ta rút ra được kết luận: "Ê lão Hồ à, cậu đoán không có sai đâu! Cái đèn chết tiệt này thực sự là được chế ra từ người thật đấy, mặc dù lớp thịt đã bị phong hóa nhưng mà vẫn còn các sớ thịt đây này! Kinh tởm thật!" Dứt lời liền vứt miếng thịt vào trong cái miệng đèn, để nó chầm chậm tan ra trong dầu thắp.
Giữa phòng là bức tượng đầu chó thân người đang sừng sững cưỡi ngựa đứng đó, cùng chín ngọn đèn được chế từ người sống bao bọc xung quanh. Ánh lửa màu cam phản chiếu chiếc bóng đen khổng lồ lên tường khiến căn phòng bỗng nhiên tràn ngập nét kỳ lạ và quỷ dị đến khó tả.
Chẳng biết từ bao giờ, chúng tôi đã lưng tựa vào nhau, cẩn thận đánh giá căn phòng này. Shirley Dương bất ngờ chọt vào tôi rồi nói: “Anh nhìn kìa lão Hồ, có phải phần eo của bức tượng có thể chuyển động được hay không?”
Tôi nghe vậy liền nhìn vào chỗ đó. Phần thân dưới của bức tượng được đúc nối liền với con ngựa làm thành một khối đồng thau hoàn chỉnh, còn nửa người trên thì cũng không có bất cứ khe hở nào với cái đầu chó. Chỉ còn sót lại phần eo ở giữa là có khe hở, tựa như đang xếp chồng hai bộ phận trên dưới lên nhau.
Bàng Tử nghe Shirley Dương nói vậy bèn bước tới muốn thử dịch chuyển bức tượng. Tôi vội vàng ngăn cản cậu ta: “Ê Tiểu Bàng! Khi nào thì cậu mới bỏ được cái tật lanh chanh đó vậy hả? Chúng ta không thể nhắm mắt mà làm liều, phải loại trừ bất kỳ khả năng tấn công nào của kẻ địch chứ? Căn phòng này có bố cục vô cùng quỷ dị, coi chừng lại có cơ quan. Cậu tuyệt đối đừng có hành động thiếu suy nghĩ nữa!"
Bàng Tử tức giận phản bác: "Cứ làm như cậu nói thì biết khi nào mới thoát ra ngoài? Từ lúc chui vào cái động này tới giờ cũng trôi qua mấy tiếng rồi, còn không nghĩ ra cách nào thì tôi chết đói ở đây thật đấy! Tôi thấy còn không được nữa thì mình quay lại nướng con sứa đó lên đi, chắc mùi vị cũng cỡ như mực nướng đấy!"
Tôi và Shirley Dương đã bụng đói đến mức cồn cào, ngực cũng sắp dán được vào lưng, thế mà vẫn chưa thể khám phá được một chút ý tưởng nào về ý nghĩa của bức tượng và chín chiếc đèn người này.
"Lão Hồ, trở về đường cũ là không thực tế, chỉ tính riêng cái trận địa của bọn kiến ăn thịt người kia thì chúng ta đã chẳng còn đủ sức để xông phá rồi. Tôi cảm thấy chúng ta có thành công ra được bên ngoài hay không phụ thuộc hoàn toàn vào việc tìm ra manh mối mấu chốt trong căn phòng này." Shirley Dương trầm ngâm nói: “Không biết vì sao nhưng tôi cứ luôn cảm thấy, căn phòng này có mối liên kết với gia tộc họ Trần.”
Tôi ngồi phịch xuống đất, nhắm mắt dựa vào tường nhanh chóng suy nghĩ về những tài liệu được cất giữ trong miếu mà mình đã đọc lúc trưa. Cố gắng nhớ xem liệu có ghi chép nào liên quan đến gia tộc họ Trần này hay không! Đột nhiên Bàng Tử la lớn: “Ê lão Hồ, con chó của Nhị lang thần tên gì?”