Sau khi đi xuống khoảng mấy phút, rốt cuộc chúng ta đã đến điểm tận cùng. Căn cứ theo khoảng cách thì có lẽ chúng tôi đang ở dưới tầng hầm. Diện tích của nơi này không nhỏ, bị ngăn cách thành những gian phòng, giữa các phòng không có cánh cửa, có thể tùy ý xuyên qua. Trong phòng có các băng ghế và bàn đá... Tất cả đều được xây dựng từ đá, không hề có bất kỳ dấu vết nào của gỗ.
Shirley Dương nói: "Đây có lẽ là khu vực dành cho binh lính nghỉ ngơi. Các anh nhìn xem, chỗ này có bàn và băng ghế đá. Trong căn phòng nhỏ vừa rồi, thậm chí còn có cả cái kệ tủ chén, có lẽ là cho binh lính ăn ở nơi này."
Tôi gật đầu, có vẻ như tầng tháp thứ hai là đài quan sát, còn tầng một là đại sảnh, tầng hầm là nơi nghỉ ngơi của lính gác. Chúng tôi dạo quanh các căn phòng dưới tầng hầm, tìm kỹ từng ngóc ngách bên trong nhưng lại chẳng phát hiện được chỗ nào đặc biệt. Muốn tìm ra manh mối kế tiếp trong trường hợp không có bất kỳ lời nhắc nhở nào thì quả là nhiệm vụ không dễ dàng. Với lại, đã đến lâu như vậy nhưng chúng tôi vẫn không gặp bất kỳ rắc rối hay nguy hiểm nào, tôi cảm thấy không thích hợp.
Bàng Tử ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi: "Ê lão Hồ, cậu nói xem manh mối lần này sẽ giấu ở đâu? Cái bài thơ quanh quanh quẹo quẹo đó chỉ hướng dẫn vị trí đại khái, còn tòa tháp này lại lớn như thế, chúng ta đi đâu tìm đây? Mẹ nó! Đợi khi nào tôi tìm thấy quần mộ của Trần gia thì không vét sạch nó không được. Nhất là cái ngọc bích lớn kia, để nó ra đề khó như thế!"
Tôi ngồi cạnh Bàng Tử nói: "Đồng chí Vương Khải Tuyền à, đừng có mà bao biện cho ham muốn của mình! Làm như nó nói thẳng ra với cậu là quần mộ ở đâu thì cậu không vét sạch ấy, chỉ làm cho cậu càng vét nhanh hơn thôi!"
Bàng Tử cười khẩy, xùy một cái nói: “Đồng chí Hồ Bát Nhất, đừng có bày đặt ra vẻ thanh cao thượng đẳng của người Bolshevik. Cậu dám vỗ ngực khẳng định bản thân và Shirley Dương tìm đến quần mộ Trần gia hoàn toàn chỉ vì muốn giúp đỡ giáo sư Trần hay không? Cậu nhìn thẳng vào mắt tôi đây này! Tôi nhìn thấu hết cảm xúc thật của cậu trong đôi mắt híp đó đấy nhé! Chúng ta anh em nhiều năm, cậu nhích cái đít là tôi biết cậu muốn ỉa cục cứt ra như thế nào rồi!"
Tôi điều chỉnh tư thế bắt chéo chân, cười nói: "Tiểu Bàng, cậu với tôi là ai chứ? Là bạn bè chiến đấu hoạn nạn có nhau! Là anh em tốt, là tri kỷ đồng điệu về linh hồn! Việc này cậu biết! Tôi biết! Vậy là đủ. Tuyệt đối đừng để Shirley Dương biết, mắc công cô ấy lại nổi quạu với tôi."
Bàng Tử hừ mũi nói: "Bây giờ mới là anh em tốt cùng chung hoạn nạn sao! Tôi nói cho cậu biết này lão Hồ, nói những chuyện này cũng vô ích thôi, tình nghĩa huynh đệ chân chính là phải thể hiện trên hành động nữa. Khi nào tìm được quần mộ của Trần gia thì cậu nhớ quản Dương tham mưu trưởng đấy, đừng để cho cô ấy ngăn cản chúng ta mò đồ táng. Mắc công lặn lội qua núi đao biển lửa lại trở về tay không."
Tôi vội nói: "Suỵt, cậu nhỏ giọng lại đi. Để cô ấy nghe được rồi mắc công lại phải chịu tội nữa."
Bàng Tử khinh thường nói: "Yên tâm đi, cô ấy đâu có ở trong cái phòng này. Nhìn cậu sợ đến vậy kìa, vừa có vợ cái thì khí khái đàn ông cũng bay sạch mất rồi!"
Nhắc đến Shirley Dương tôi mới nhận ra rằng nãy giờ không thấy cô ấy nói chuyện. Vừa muốn quay đầu xem cô ấy đang làm gì mới chợt nhớ ra lúc chúng tôi ngồi xuống thì cô ấy qua phòng bên cạnh dò xét. Tôi gọi tên Shirley Dương nhưng thật lâu không có ai trả lời khiến bản thân không khỏi ngạc nhiên. Lại gọi lớn thêm vài tiếng nhưng vẫn là như thế, tôi hơi luống cuống vội vàng đứng dậy chạy ngay sang phòng bên cạnh. Bàng Tử thấy tôi sốt ruột cũng nhanh chóng rượt theo.
Phòng kế bên không có ai. Tôi gọi thêm vài lần nhưng vẫn không nghe Shirley Dương hồi âm. Kỳ lạ, cô ấy đi đâu rồi? Bàng Tử theo sau lưng tôi nói: "Hay là cô ấy đã đi ra ngoài hoặc chạy lên lầu rồi?"
Tôi lắc đầu nói: "Shirley Dương không phải là người bất cẩn như thế. Nếu cô ấy đi nơi khác thì chắc chắn sẽ đến thông báo chúng ta. Huống chi tôi hét to như vậy, cô ấy phải nghe được chứ? Lần trước ở miếu Tẩy Trần gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, khẳng định việc tìm quần mộ Trần gia nguy hiểm chất chồng.Tôi chỉ sợ cô ấy vướng phải rắc rối gì rồi!"
Bàng Tử nói: " y dô lão Hồ à, thân thủ của cô ấy giỏi đến cỡ nào chứ, rắc rối bình thường không làm khó được đâu! Đừng có gấp, chúng ta chia ra tìm xem." Dứt lời, cậu ta liền bước sang phòng khác.
Tôi thấy phòng này không có ai bèn trở về căn phòng mà tôi và Bàng Tử tám chuyện trời đất. Tôi nhớ nó có thông hướng tới phòng khác, muốn qua đó tìm xem. Nhưng bước vào rồi tôi mới phát hiện đây không phải căn phòng mà chúng tôi vừa chờ đợi khi nãy. Tôi nhớ rõ trong đó có mấy băng ghế đá cùng một cái bàn đá đặt sát cạnh tường, nhưng căn phòng này lại chỉ có một bệ đá lớn, trông giống như giường vậy. Có lẽ là vì vừa rồi sốt ruột nên tôi rẽ sai hướng, thế là tôi bèn lui về lại căn phòng lúc nãy tìm Shirley Dương. Nhưng khi đến đó, tôi mới biết nó cũng không phải là căn phòng ban đầu!
Mẹ nó! Gặp phải quỷ rồi!