Mục lục
Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Kim Nha nghe được hai chữ hàng thật, liền nhoẻn miệng cười, trả lời: “Hồ gia, nghe ngài nói là hàng thật thì tôi yên tâm rồi. Vốn dĩ tôi cũng nghĩ như ngài vậy, nhưng tôi không dám khẳng định. Nếu như ngài không có vấn đề gì, vậy thì ngày mai tôi nhận hàng luôn. Còn về việc hàng từ đâu mà có thì tôi không biết thật, chỉ biết nhà tổ của vị khách quen đó ở gần Sơn Hải Quan mà thôi.”

Bàng Tử nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi, thế là hắn lau cái miệng đầy mỡ chạy qua nhiều chuyện, đòi tôi đưa cuốn huyện chí cho hắn xem. Đại Kim Nha vừa thấy liền sốt ruột nói: "Ôi cha Bàng gia à, ngài cẩn thận một chút, tay của ngài toàn mỡ không đấy, lỡ dính lên sách là không còn giá trị nữa đâu đó."

Bàng Tử bực dọc đáp: "Dính lên thì sao chứ hả? Cuốn sách này mà dính được mỡ của Bàng gia đây thì đáng giá lắm có được không? Tốt xấu gì thì cũng phải ra giá mấy trăm vạn mới được bán đó, chốc nữa Bàng gia tôi đạp thêm hai phát, dính thêm xíu mùi chân, hehe, vậy thì sẽ thành vật vô giá luôn hầy."

Nói rồi hắn đưa tay giật nhẹ lấy cuốn sách, lật tới lật lui, nghịch tới nỗi Đại Kim Nha cau mày, môi giật giật nhưng chẳng dám nói gì. Bàng Tử lật gần nửa ngày, rồi quăng trả cho Đại Kim Nha, làu bàu nói: “Gì mà chữ toàn là chữ! Bàng gia ta tuy là văn võ kiêm toàn, nhưng ghét nhất chính là xem ba cái chữ chi chít như thế, lại còn viết hàng đứng nữa chứ. Lão Hồ này, cái thứ tàn tạ này đáng giá thật sao?”

Tôi đang ăn cái bánh bao mà Bàng Tử đưa tôi lúc nãy, nghe Bàng Tử hỏi, tôi liền nói: “Sao cậu ăn hết bánh nhân thịt vậy hả, chừa lại cho tôi toàn là bánh chay, tối nay cậu khỏi ăn nữa, đem theo cô gái tư sản nhà cậu đi chèo thuyền cho rồi đi ha. Cậu đừng có mà làm rách nó đấy, đó là huyện chí của thời nhà Minh những năm Sùng Chính, huyện chí đó có biết không? Chính là huyện chính phủ ghi chép lại tình trạng dân sinh trong huyện. Đồ của thời nhà Minh thì cậu nói có đáng giá hay là không?”

Đại Kim Nha nghe tôi nói thế, đột nhiên vỗ tay một cái rồi nói: “Đúng là tổ tiên hiển linh mà, vậy cũng vớ được bảo bối chứ lị. Vị khách quen đó nhìn tầm thường thế mà cũng chịu chơi quá chừng luôn. Nếu như tôi thu mua lại bảo bối này, quay đầu đem nó đi bán, ui cha cha, ôm tiền ngủ chắc thôi!”

Bàng Tử vừa nghe có mối làm ăn, keo vuốt tóc cũng chả xài, kéo lấy Đại Kim Nha nói: “Thằng nhãi ranh nhà ngươi đừng có mà lấy bảo bối xong là trốn mất tăm nhé, cuốn sách này là nhờ tôi với lão Hồ giám định dùm cậu đấy, có bán được tiền cũng phải chia cho bọn tôi một phần, cậu mà dám nuốt trọn là Bàng gia tôi không tha cho cậu đâu!”

Bàng Tử mà gấp lên là không phân biệt được nặng nhẹ, nhìn thấy trên mặt Đại Kim Nha có vẻ hơi tức giận, tôi liền vội vàng nói lãng đi: “Bàng Tử cậu khoan hãy sốt ruột nhắc đến tiền như thế, lúc nãy tôi có xem qua cuốn huyện chí, phát hiện ra những ghi chép bên trong có một số thứ rất đáng để nghiên cứu sâu hơn đấy.” Đại Kim Nha vừa nghe tôi nói xong, liền thuận thế thu lại sự khó chịu, đi qua chỗ tôi nhìn vào cuốn huyện chí. Bàng Tử hừ một tiếng, cũng không muốn cùng Đại Kim Nha làm gắt quá, không nhanh không chậm thế là hòa hoãn lướt qua cho xong chuyện.

Trên trang của huyện chí có ghi chép: “Trần Thác, hữu hiệu úy dưới trướng Ngô Tam Quế, dũng mãnh thiện chiến, được xưng là Trần đại tướng quân. Tổ tịch tại Sơn Hải Quan, gia tộc nhà họ Trần là vọng tộc trăm năm tại khu đó, trong tộc từng có tổng cộng bảy người xuất danh phi tử, ba mươi hai người xuất thân là quan viên trong triều. Trần Thác chính là cháu đích tôn duy nhất trong vọng tộc nhà họ Trần, từ khi kết thúc trận chiến tranh giành Sơn Hải Quan với quân Minh, cho đến khi gia tộc nhà họ Trần suy vong. gia tộc nhà họ Trần nổi danh nhờ Phỉ Thuý Song Triện Mai Hoa Tiên, về sau Trần Thác tử trận nơi sa trường, từ đó không còn xuất hiện trên đời nữa. Tương truyền Trần Thác được chôn ở dưới chân núi Yến Sơn, chứ chưa được chôn tại tổ mộ của Trần gia, vậy mà trước giờ chẳng ai hay biết, thật đáng tiếc, đáng tiếc mà.”

Nghe xong đoạn này, đôi mắt Bàng Tử liền lóe lên: “Phỉ Thuý Song Triện Mai Hoa Tiên, cái này là bảo bối gì vậy, nghe có vẻ rất đáng giá có phải không?”

Đại Kim Nha nói: “Đối với Phỉ Thuý Song Triện Mai Hoa Tiên tôi cũng từng nghe danh qua, nghe đồn nó chính là một miếng ngọc cỡ lớn dài tầm hai thước, rộng một thước, màu xanh ngọc mà đế trong suốt, là một loại phỉ thúy thượng hạng đó. Bởi vì hình dạng tựa như giấy viết thư nên được gọi là phỉ thúy tiên. Đặc biệt hơn chính là, trên mặt phỉ thúy tiên này được đích thân Đường Huyền Tông ngự bút hai dòng mai hoa triện, về sau nó được lưu truyền hàng trăm năm cho đến thời nhà Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, liền đích thân đề nhã hiểu ở phía dưới phỉ thúy tiên, từ đó người đời xưng nó là Phỉ Thuý Song Triện Mai Hoa Tiên. Loại phỉ thúy tiên này chí ít cũng là đồ vật của thời nhà Đường, lại được quân vương hai đời đích thân ngự bút, quả thật là nhân gian chí bảo mà! Nhưng mà đấy đều chỉ là truyền thuyết mà thôi, bởi vì ít khi được lưu truyền ra ngoài, cho nên là thật hay là không cũng đáng để suy ngẫm lắm. Ấy vậy mà trên cuốn huyện chí này lại có ghi chép, tôi thấy tính xác thực này cũng đáng nghi ngờ dữ à!” Đại Kim Nha càng nói càng kích động, vừa xoa bàn tay lại vừa bặm môi khoái chí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK