Mục lục
Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa lui được vài mét, chân của tôi bất ngờ đập vào một phiến đá, trong lòng càng cảm thấy nguội lạnh. Mẹ nó! Mình quên cái đường hầm này bị bịt kín mất rồi!

Bàng Tử vẫn còn đang ục ịch lùi người về phía sau, cái đít bự đẩy Shirley Dương qua một bên rồi dộng tới trước mặt tôi. Tôi vội vàng hét lên: "Má nó! Đừng có chen lên nữa, lối ra bị chặn kín rồi!"

Bàng Tử sững sờ, rú lên với Shirley Dương: "Dương tham mưu trưởng, cô có đem theo thuốc nổ không? Phá tung cái cửa đó đi! Cái đám chó hoang ăn thịt người đó sắp bò qua rồi trời ơi!"

Shirley Dương hốt hoảng đáp: "Lần này tới Sơn Hải Quan không mang theo trang bị gì cả! Anh quên rồi à?"

Bàng Tử còn chưa nghe hết câu đã lăn lộn gào rống trong cái đường hầm đến nằm sấp cũng khó có thể thực hiện này. Tôi gấp gáp mở đèn pin mắt sói chiếu về phía trước, chỉ thấy trên vách tường cách đấy khoảng năm mét là lũ kiến ​​ăn thịt người đang bò lít nhít đông nghìn nghịt. Đầu của chúng to đến đáng sợ, mỗi con dài chừng một cen ti mét đang chậm rãi bò về hướng của chúng tôi. Cứ như thể, lũ kiến hiểu rất rõ ràng rằng chúng tôi đã không còn đường lui nào nữa, và chắc chắn sẽ trở thành miếng mồi ngon của chúng!

Trên mu bàn tay bất ngờ truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng là từng thớ thịt của mình đang bị xé toang nhưng chưa kịp mở miệng kêu rên thì cả cánh tay đều đã bị gặm cắn. Cơn đau ập đến khiến trước mắt tôi như tối sầm, chiếc đèn pin nhoáng cái không giữ chặt cũng theo đó bị rơi xuống đất. Tôi liều mạng phủi mạnh nơi cánh tay đang bị cắn nhưng cứ có cảm giác đập hoài chúng cũng không hết, tiêu diệt con này thì càng nhiều con khác lao tới cắn xé...

Tiếng hét thảm thiết của Bàng Tử liên tiếp văng vẳng bên tai, trong lòng tôi không tránh khỏi tuyệt vọng... Xem ra hôm nay cả bọn sẽ phải chôn thân ở đây rồi, trước khi chết còn phải chịu đựng nỗi đau lột da xé thịt nữa!

Hồ Bát Nhất ơi Hồ Bát Nhất! Mày tự cao bản thân đã đọc xong cuốn sách bí mật của phong thủy liền tùy tiện đặt cược tính mạng của mình sao? Chỉ để cầu giải tỏa được tò mò và ham muốn vật chất thôi à? Đến cuối cùng, không chỉ hại chết cả bản thân mà còn làm liên lụy đến đồng đội. Đây là báo ứng đấy!!!

Ý nghĩ này không chỉ khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng mà còn dập tắt hoàn toàn ý chí phản kháng của bản thân, chỉ khoanh tay ngồi chờ chết!

Có điều, trong lòng vẫn thoáng có chút áy náy. Chính tôi là người liên lụy đến bọn họ...

Đúng lúc này, trước mắt bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa đỏ. Shirley Dương đã cởi áo khoác làm thành một bó đuốc, đốt lên và quăng về phía đội quân kiến ​​ăn thịt người ở trước mặt Bàng Tử. Đàn kiến ​​chỉ còn cách Bàng Tử chưa đến nửa mét, bị ngọn lửa bất ngờ tấn công cũng không bỏ chạy tán loạn mà vô cùng ăn ý và có tổ chức lao mình về phía quả cầu lửa. Ngay đến lũ kiến đang cắn xé trên tay tôi cũng dừng hành động, di dời mục tiêu sang đó.

Tôi và Bàng Tử tạm thời được giải thoát liền nhanh chóng mò đèn pin để kiểm tra vết thương. Mu bàn tay trái của tôi đã lộ ra dấu xương, trên đùi của Bàng Tử cũng máu me đầm đìa. Tôi nhanh chóng dò hỏi tình huống của Shirley Dương nhưng chỉ thấy cô ấy hoang mang đáp: "Bọn nó không cắn tôi!"

Tôi và Bàng Tử giật mình vội chiếu đèn pin qua xem, quả nhiên là không thấy có vết thương đâu cả! Nhưng hiện tại đã không còn thời gian để suy ngẫm lý do, điều quan trọng trước mắt là cần phải tránh xa lũ ác ma này!

Trong đường hầm tràn ngập mùi khét do quần áo và lũ kiến ​​bị đốt cháy, làn khói dày đặc khiến chúng tôi đều ho đến sặc sụa. Lũ kiến đã bao trùm cả quả cầu lửa, lớp kiến bên ngoài cùng bị đốt cháy nổ vang tanh tách. Theo chiều hướng tụ họp ngày càng đông đảo của lũ kiến, thế lửa cũng dần dần nhỏ xuống. Bàng Tử thấy vậy liền kêu lên: “Không xong rồi! Bọn nó định hy sinh thân mình vì nghĩa, giống đảng ta xả nước cứu dân. Lửa sắp bị dập tắt rồi!" Dứt lời, liền muốn cởi áo làm thành bó đuốc.

Tôi vội ngăn cản cậu ta: "Số lượng của bọn chúng quá khủng khiếp, cả đám tụi mình có cởi hết cũng không đủ tiêu diệt được nó đâu! Nếu không còn quần áo che chắn thì sẽ càng khó khăn hơn! Chúng ta phải tìm cách để đột phá vòng vây, càng xuống sâu thì địa thế sẽ càng thấp, chắc chắn sẽ ẩm ướt hơn. Lũ kiến ​​này không thể sinh sống ở đó!”

Shirley Dương đột nhiên nói với tôi: “Lão Hồ, nhanh! Tháo ba lô sau lưng ra!”

Tôi biết cô ấy là người làm việc có nắm chắc nên vội vàng cởi ba lô ra đưa. Shirley Dương lục lọi một hồi thì lấy ra hai cuộn dây băng và một bình nhỏ đựng nhiên liệu lỏng. Vừa tháo dây băng, cô ấy vừa gấp gáp giải thích: “Đám dây băng này vốn định dùng vào lúc băng bó hoặc cứu hộ khi cần cấp thiết nhất, tôi cũng không biết có tác dụng không nhưng chúng ta cứ thử đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK